Nội dung

Mãi mãi tuổi 17

Biết bao con người đã qua cái tuổi 18. Họ tiếp nhận nó như điều đương nhiên vì ai cũng phải vậy. Nhưng cho tôi được làm khác,chỉ mình tôi thôi, được không?

Cái cảm giác phải lớn lên đối với tôi nó thật sự đáng sợ. Lại một lần nữa, tôi ước mình mãi mãi trẻ con, chưa bao giờ lớn... Chông chênh, lạc lõng giữa bộn bề suy nghĩ, chỉ mong có ai đó chỉ đường, cho tôi biết mình nên đi về đâu?

Tôi lạc đường vì không có đích đến

Cái tuổi trưởng thành sao khó khăn đến vậy, tôi muốn nghĩ rằng mình có thể vượt qua, chỉ là suy nghĩ thôi mà sao tôi cứ cố tự đè mình xuống vậy... "Vượt qua"ở đây không phải là sống qua ngày, mà là sống tốt, sống mà để hài lòng. Tự đặt ra cho mình bao nhiêu mục tiêu, dự định. Tự nhủ rằng mình phải cố gắng đến trăm vạn lần... nhưng nghĩ được đâu có làm được. Cảm thấy thậm tệ khi thấy chính mình cứ đang chìm sâu trong tuyệt vọng.Một ngày như mọi ngày.Ngày mai có lẽ cũng sẽ như ngày hôm nay, hôm qua...nhưng chắc chắn không giống như một ngày xưa.

Tôi lạc đường vì không có đích đến

12 năm đèn sách cũng "trôi qua" nhìn lại mới thấy hóa ra bấy giờ mình chưa hề nhìn thấy mặt trời, có chăng chỉ là nhìn thấy tia sáng rồi bước theo và tôi nhớ những ước mơ xưa của tôi.

"Chấm hết" 1 thời áo trắng, cắp cặp đến trường và tôi nhớ tôi trong 17 năm ấy, nhớ "tôi" trong tà áo trắng hồn nhiên.

Lại "kết thúc" những cuộc gặp mặt ngày ngày đến "phát chán" với lũ bạn cùng lớp, cạnh lớp, cùng trường.. và tôi nhớ họ kể cả những đứa trước đây tôi ghét,tôi nhớ đến phát điên.

"Qua đi" 12 năm hẹn giờ đúng 6h20 để đến trường và tối nhớ chiếc đồng hồ báo thức của tôi.

................Tôi nhớ đến mức chỉ muốn trốn đi thật xa để mà quên

Tôi nhớ tất cả những gì trong tôi thuộc về xưa cũ vì tôi thấy mình đã khác xưa rất nhiều. Những người bạn mới xã giao, những cuộc dạo chơi cười vui nhưng đựng đầy lo nghĩ, những ước mơ rụt rè sợ hãi, những giọt nước mắt chỉ mình tôi... và hơn hết con đường không còn là một dải nắng sáng ấm ấp mà là một con đường soi đá chông chênh. Tự đặt mình vào màn sương dày đặc, là tôi đang sống một cách thực tế hay sống như thể không có ngày mai. Nhiều lúc tôi cảm thấy ghen tị với những người luôn vui vẻ, hạnh phúc. Nhưng có phải họ đã đi qua rất nhiều nỗi đau, sự dằn vặt thì mới có được niềm vui ấy không? Họ có vui, có hạnh phúc thật sự không? Hay là họ chỉ đang diễn theo vòng xoáy của sự đời...

"Là vì tôi cô đơn giữa đường phố thân thuộc... Là vì tôi hôm nay cô đơn giữa đời trôi"

Tôi lạc đường vì không có đích đến

Chưa 18 mà thấy mình như đã hết thời tận hưởng cuộc sống... Sau này đường đời còn bao chông gai buộc tôi phải đi qua, phải tự đứng lên, phải tự lau nước mắt.. Chỉ mong con tim tôi một phút giây được sống vui trở lại, chỉ cần 1 phút để tim tôi kịp nhói lên cơn đau bao lâu chôn giữ...Hãy mỉm cười trở lại. Thời gian và con tim tôi ơi! Xin hãy chứng minh rằng tôi đã sai, rằng hạnh phúc vẫn đang bên mình, chờ tôi năm lấy.

"Mình tôi chạy xe kiếm tìm

Mình tôi chạy theo nỗi niềm

Mình tôi chạy theo chuyến tàu đã ra khơi

Tàu đi về đâu hỡi tàu?

Thế giới ngày có đủ rộng để ta đi"

LT NEXT -

Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet

Cùng chuyên mục

Hôm nay, em nhớ anh...

Không phải em không nhớ anh mà em nhớ lắm nhớ tới phát điên, nhớ tới mức chỉ cần gặp đôi bạn trẻ nào đi ngang qua hay những vật kỉ niêm giũa chúng...

Xem thêm  

Đi xe SH mới là đẳng cấp

"Trên thế giới chẳng còn nước nào quan tâm đến xe hai bánh, nó chỉ được coi là phương tiện 'thể thao nguy hiểm'. Ở ta vẫn quan trọng hóa vấn đề, rằng nó thể hiện đẳng cấp của người đi, thật...

Xem thêm  

10 status ấn tượng trong tuần trên Facebook

'Già rồi hãy sống và làm những điều mình yêu thích, đơn giản vì mình không còn nhiều thời gian', Kỳ Duyên viết. Status số 1 "Người đàn ông mang đến hoa hồng chỉ để vui chứ không nên quá coi trọng....

Xem thêm