Thỉnh thoảng trên dòng đời cứ nghe loáng thoáng đâu đấy người đời lừa nhau, bạn bè lừa nhau, vợ chồng lừa nhau khiến bỗng tôi quên mất niềm tin vào những người bên cạnh mình. Tôi sợ hãi và đề phòng. Tôi chia sẻ nửa vời và nụ cười không hết cỡ. Thế mà tôi đã may mắn gặp người bạn khiến tôi tin " ừ, ít ra cần bỏ niềm tin vào tình bạn này nhỉ?"
Chúng tôi ngồi cùng bàn thời cấp 3, ngêu ngao chung những câu hát, cười những điều người ngoài không hiểu, nói những điều chỉ cả hai biết. Tình bạn của chúng tôi đi từ sự run rẩy khi thầy gọi một đứa lên bảng, đứa phía dưới loay hoay tìm đáp án đến những tràn cười chẳng thể to hơn vì sự ngố tàu của một ai đó. Những năm tháng ngồi cùng bàn đến băng ghế trên chuyến xe buýt kể những mẩu chuyện trên trời dưới đất mãi không ngưng Cứ thế chúng tôi ngây ngô bước vào đời. Từ thời cóc ổi mía ghim chất đầy ngăn cặp đến lúc thành những cô sinh viên lạ lẫm nơi xứ người.
Khoảng cách dành cho tình yêu có thể xa, nhưng với những người bạn ta cho là tri kỷ khoảng cách chẳng thể là gì. Trường đại học của chúng tôi cách hàng trăm cây số, nơi những người bạn mới không còn là của chung, nơi những câu chuyện hàng ngày bỗng chốc thưa dần. Vậy mà tình bạn cứ thế chẳng sợ phai, tôi kể về người bạn chung lớp mới quen, cô ấy thao thao về thầy giáo mới. Những cái tên cứ ngỡ chẳng là người quen hoá ra được nhắc đến với vai trò " ừ tao quen đứa đấy". Cô ấy loay hoay vì sao lại nổi nốt mụn trên trán, tôi than thầm hôm qua mới bị trầy da.
Tôi kể với cô ấy về những người tôi mới quen, nơi tôi vừa đi qua và món ăn tôi mới vừa thử. Cô ấy nhiệt tình, hào hứng như nơi tôi đi qua cô ấy cũng vừa bước tới, món tôi mới ăn cô ấy đã nếm rồi. Có những ngày ở thành phố xa lạ, đi dạo trên con phố và thầm ước mong có người bạn ấy ở đây. Chúng ta sẽ cùng nhau la hét trên đoạn đường vắng, mò mẫm tìm con đường mới với sự khoái chí tìm ra cửa hàng mình yêu thích. Cùng nhau nhìn lén gã trai đẹp và bàn về khuôn mặt của anh ấy. Có những lúc như thế cảm thấy tình bạn thật diệu kỳ.
Tình bạn đôi lúc ích kỷ không khác tình yêu, sợ người bạn của mình có thêm những người bạn mới và rồi mình bị lạc lõng giữa vòng vây với cái gọi người bạn cũ. Thế mà, năm tháng đã đi xa rất nhiều ngày đầu gặp nhau chúng tôi vẫn nhìn nhau cười hỉ hả.
Một người bạn thân không hẳn là người bạn tốt mà đơn giản người bạn ấy rất hiểu mình. Có đôi lần nghe một ai đó nói:" Tôi không có bạn thân" - vừa nghe cảm thấy thật oách như nhân vật lạnh lùng nào đó bước ra từ câu truyện. Nhưng họ chẳng biết rằng có ít nhất một người bạn thân tuyệt vời đến thế nào.
Bạn bè đôi khi sợ hãi cảm giác cô bạn của mình rồi một ngày sẽ có người yêu, liệu những tin nhắn của chúng ta có thưa dần để dành thời gian cho người khác. Và thời gian cũng đi qua và chúng ta biết rằng có những điều nói ra anh người yêu không hiểu và tình bạn lại tiếp tục thể hiện vị trí của nó.
Một người bạn hiểu bạn là người sẵn sàng ngồi nghe bạn kể câu chuyện với lời lẽ rời rạc trong nhiều tiếng đồng hồ, là người đồng tình với những quyết định của bạn, là người dẫu tò mò rất nhiều điều về bạn nhưng khi bạn không muốn nói họ sẽ không hỏi gì. Là người sẵn sàng cùng bạn chạy xe giữa cơn mưa to hàng chục cây số hò hét hát những bài ca mưa rơi và bẻ nhau miếng bánh mà "phần của tao phải nhiều hơn mày nhé", là người cảm thấy hạnh phúc vì bạn của mình được trải qua cuộc tình với tình tiết như phim hàn quốc và im lặng khi thấy cô ấy chia tay.
Tình bạn không chỉ là tình cảm bạn bè mà nó vượt xa hơn thế nữa. Bạn bè là đồng minh, đồng đội, là người có rất nhiều điều " đồng" với mình. Và chúng ta sẽ lại cùng nhau " đồng hành" trên đoạn đường phía trước nữa nhé!
Châu Anh Kiều -
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet