Những con chữ lạch cạch trong bóng tối khiến người ta nghĩ tôi ngờ nghệch thật nhiều. Tự bao giờ những ngón tay của tôi lại run rẩy đến vậy. Tôi sợ? Nhưng là sợ điều gì?
Có nhiều hơn một người muốn bước vào quãng lòng mệt mỏi của tôi nhưng tôi đều chối từ. Khoảng chật trong tim tôi, tôi không muốn có bất kì ai phá bĩnh nó. Vì nó chật, chỉ có duy nhất một lối đi nên nếu có thêm đôi chân khác bước vào - mọi thứ sẽ bung vỡ và bất quy tắc. Và tôi thì lại không muốn điều ấy.
Thế giới của riêng mình, tôi chỉ muốn giữ cho riêng mình. Tôi sợ những cái chạm tay của bất kì ai. Có lẽ khi con người ta đã từng bị tổn thương họ sẽ co mình sợ hãi và cảnh giác với tất cả mọi thứ xung quanh. Tôi cũng vậy. Tôi e dè trước họ, tôi mong họ tới biết bao nhưng khi phải đối mặt tôi lại như con rùa rụt cổ. Chỉ duy nhất hai từ "đáng thương" để nói lên con người tôi những ngày này của tháng 6.
Đã có lúc tôi ngửa mặt lên trời và khóc. Khóc như thể giận lắm. Khóc như thể tôi đang trách móc nhiều lắm. Chưa một lần trong đời tôi đau đớn đến mức này. Tháng 7 có rong chơi tháng ngày thì xin mang đến bên tôi chút Bình an. Tôi kiên cường mạnh mẽ biết bao để rồi lúc này lại phải đi van xin hai chữ Bình yên cho riêng mình.
Tôi những tưởng mình sẽ không như họ, chạy mãi chạy mãi đi tìm hai con chữ ấy. Tôi - vật thể kì lạ của tháng 10, một cô gái Thiên Bình thiếu quyết đoán, đem lòng yêu thương thì nhất mực chân thành, thà làm bản thân tổn thương chứ nhất quyết không làm người khác đau lòng. Có người từng nhớ đến tôi và gọi tôi là "Cô gái tháng 10". Nhưng hơn bao giờ hết tôi khao khát một chiều tháng 7 - tim tôi sẽ ngừng đau.
"Tôi đơn giản yêu anh. Từ cái nhìn nhanh vội đến nụ cười mềm mỏng. Từ cách anh quan tâm đến cách anh làm tổn thương. Tôi gói gọn vào sâu thẳm ký ức để mà nhớ mà quên.
Tôi yêu anh chưa một lần trách anh về nỗi đau anh mang đến, dù lớn dù nhỏ tôi đều ôm ấp và xoa dịu. Vậy mà lần này tôi để kiên nhẫn và bao dung đi lạc-tôi vô tình oán thán và trách anh. Nhiều lắm.
Khi một mình đối diện với đêm đọc lại hàng chục cái note tôi mới biết mình-đang-trách anh mỗi ngày. Cuống mắt đọng lại vài hạt nước li ti, tôi không khóc lóc gào thét như thể sắp thành người điên. Tôi cười. Cười cho thói đời, phải chăng tôi ngông nghênh quá. Vốn không đủ sức sinh sự với đời!?
Tôi yêu anh nhiều đến thế ư?"
Nhắm mắt-mở mắt. Tháng 7 này, đừng làm tổn thương bất kì ai nhớ. Mình tôi thôi - là đủ. Ngày có sáng, nắng có nhạt, chiều có buồn tênh thì cũng xin hong khô đôi mi đã vội khép. Tháng 7, xin đừng đi hoang để tim ngoan lặng lẽ.
Tháng ngày đi rồi về, bỏ lại thương nhớ, bỏ lại những khoảng lặng rời rạc. Tất cả chỉ là phía sau một cô gái - Phía sau tổn thương và chịu đựng. Hết lòng giả tạo, giả tạo đến độ đang tự làm đau mình.
Mộc Yên Linh -
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet