Từ trước cho tới gần đây, người đàn ông duy nhất tôi chấp nhận được việc họ đưa điếu thuốc lên môi và rít từng hơi khi ở ngay cạnh tôi - chỉ có bố. Còn lại, trong con mắt khắt khe có phần tiêu cực, những thanh niên sống nông sâu không cần biết, cứ phì phèo nhả khói mà vô tình được hai đồng tử của tôi thu lại, đều - chẳng - ra - gì.
Nhưng dạo này, có lẽ bản thân đã thôi hạn hẹp đi được mấy cen-ti. Tôi bắt đầu cởi mở hơn với những người đàn ông biết rít. Tôi đặc biệt quan sát họ một cách kỹ càng khi biết được lý do họ làm quen với điếu thuốc, trong số đó, tôi chú tâm hơn một chút tới những kẻ bị - đá, hoặc đã tự - đá người tình. Tựu chung lại, là trái tim họ có một vết thương.
Chẳng biết nữa, khói thuốc lúc đó ảo ảnh và cô quạnh như những miếng sương đêm, rơi lả tả chọc thẳng vào ngực trái người đàn ông kia chuyện gì chẳng rõ. Có thể là tình, cũng có thể là nhớ. Có thể là trầm ngâm hơi thở với giông bão cuộc đời đã đi qua. Thứ khói thuốc ma mị và hoang hoải, của họ, đối với tôi là những đổ vỡ kết tinh được họ gắn chặt bằng lòng tự tôn của một đấng nam nhi trút hết cả cõi lòng ra mà hít, mà nhả, mà phiêu, mà nghĩ. Đàn ông gồng gánh bao nhiêu, đến lúc sức cùng lực kiệt lại quay về chân thành với điếu thuốc. Hai bên đối diện với chính mình, không lên tiếng, không lao xao, chỉ lặng im nhịp nhàng cùng nhau tới từng hơi thở. Như hai gã tri kỉ bội tình, rủ nhau thành hội, thế mà cũng vui.
Ám ảnh hơn nữa khi giữa quán cafe, tôi bắt gặp làn khói trắng nhờ cuốn lấy bóng người cô độc in hằn lên bức tường trong một đêm tối đen như mực. Bầu trời kịt lại. Người đàn ông ngồi im, mắt thả xa xăm, thi thoảng chỉ thở dài rồi vẩy tay bỏ đi tàn thuốc. Một động thái rất nhanh và gọn, sao cứ trông nặng trĩu như đang gánh cả thế trên vai?
Tôi đặc biệt thích thứ hương thơm của điếu thuốc khi còn nằm lặng lẽ trong bao, và vô cùng căm ghét cái mùi không – thể - diễn – tả bằng lời của nó khi đã qua hô hấp trong phổi của những người đàn ông đối diện. Cho tới lúc tôi biết họ vì chông chênh mà hút, có thấy thương thương, nhưng vẫn chẳng thế quý nổi cái thứ mùi đay nghiến, giày xéo tâm can như ký ức ấy.
Không phải rượu, cũng không phải đàn bà, thứ ám ảnh tôi hơn cả là lúc đồng hồ chếch về phía phải của 12 giờ, người đàn ông đứng trên ban công đặt tay trên điếu thuốc. Tay còn lại hoặc cho vào túi, hoặc dựa trên thanh chắn. Cứ thử nhìn mà xem. Ai dám nói đàn ông thì không biết đau lòng vào lúc đấy? Ai dám nói đàn ông chỉ biết "cương" chứ không biết "nhũn"? Đừng cố phán bừa.
Tôi đọc được rằng "người ta thở khói lên là vui, xuống là buồn". Trừ những cậu choai ngậm đầu lọc vì sĩ, thì có lẽ thế, điếu thuốc rít hộ cho những nút thắt gỡ mãi không rơi...
Nhưng thuốc dẫu có lợi cho tâm hồn thì vẫn có hại cho sức khỏe, nên hãy thật cẩn trọng lúc mình cô độc, nhé đàn ông!
Lạc Hi -
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet