"Không sai, có thể nhà anh ấy không giàu có như anh, có thể anh ấy không đẹp trai bằng anh, có thể địa vị anh ấy thua anh. Nhưng anh thích em, em lại thích anh ấy, chỉ cần thế thôi cả đời này anh đã thua anh ấy rồi!"
Tôi thường không theo dõi các cuộc thi về sắc đẹp. Tôi đánh giá cao con người ở cách nói chuyện của người ấy. Tôi thà ngồi với một cô nàng mặt bình thường nhưng nói chuyện có cảm hứng, còn hơn là ngồi với một cô gái xinh đẹp từ đầu tới chân nhưng quanh đi quẩn lại chỉ xung quanh cái điện thoại, hay những mẩu chuyện nhàm chán. Ngay từ đầu, tôi không quan tâm tới cái cuộc thi gọi là "Hoa hậu hoàn vũ thế giới" gì đấy. Hóa chăng có biết thì cũng chỉ vì những bạn trẻ trên facebook nhắc tới cái tên Phạm Hương nhiều quá, nhiều đến mức không muốn biết không được.
Nhưng hôm nay tôi không viết về cô nàng Phạm Hương đó. Tôi viết về việc trao nhầm vương miệng của "miss universe" năm nay. Bỏ qua việc cô nàng đến từ Philippin có mua giải hay không, bỏ qua luôn sự bẽ bàng của người phụ nữ đến từ Columbia. Cái tôi muốn nói ở đây, có một số thứ, có thể bạn rất hợp, vô cùng hợp, như kiểu thứ đó sinh ra để dành cho bạn, và chỉ cho riêng bạn nhưng đôi khi thứ đó lại thuộc về một người khác. Bất kể người đó có thế nào, hoặc chênh lệch hoàn toàn với cái thứ được cho là chỉ dành cho bạn ấy, thì thứ đó, có xoay chuyển hay cố gắng tranh giành, ngay từ đầu vốn dĩ đã không hề thuộc về bạn thì kết cục vẫn là bạn thua.
Thật ra, tôi muốn nói về chuyện tình yêu. Tôi nghe ở đâu đó một câu nói thế này
"Có những người sinh ra vốn để dành cho nhau. Nhưng không phải ai cũng tìm ngay thấy nhau khi sinh ra"
Bạn có thể yêu người này, quen người kia, quyết tâm cưới người khác. Nhưng rồi cuối cùng, mọi thứ vỡ tan, bạn cảm thấy bất lực và mệt mỏi, bạn không muốn tin vào tình yêu nữa. Thì người ấy đến, không hoàn hảo, không như những thánh nhân, không như những đấng cứu sinh trong tình yêu, nhưng vào thời điểm đó, vào ngay chính lúc đó, người ấy lại là người bạn cần. Như trong 500 days of summer, thật tình lúc đầu tôi không thích bộ phim này cho lắm, dù tôi chết mê đôi mắt của Zooey Deschanel phải cả ngàn năm trước rồi, tôi vẫn không thể chịu nổi cái cách Summer lạnh lùng bỏ rơi Tom như thế. Với giới trẻ bây giờ, tôi nghĩ 500days hoàn toàn không ngắn, chắc chắn là không hề ngắn.
Họ đã nắm tay, đã có những cái ôm, đã hôn sâu, nhưng chỉ là "bạn", chẳng phải thế thì tàn nhẫn lắm sao? Summer đã quyết định rời bỏ Tom, vào cái lúc cô nhìn thấy người được cho là "định mệnh của đời mình". Tôi đã có một tuần ức chế và tự kỉ khi xem cái kết. Nhưng ngẫm nghĩ, hoàn toàn, sự lựa chọn của Summer không hề sai. "Thực tế, nếu chuyến xe bus ấy đến trễ, hoặc không đến thì sao? Em đã không gặp anh ta và có thể giờ này, em vẫn ngồi đây với anh. Nắm tay anh, như đã từng. Và em gọi đấy là định mệnh anh à. Chúng ta đã ở bên nhau, đã cùng nhau có những kỷ niệm rất tuyệt vời. Nhưng từ sâu thẳm trái tim, em biết anh không phải là người mà cuộc đời này dành cho em. Mặc dù em cũng thích anh." Quả thật, cái gọi là duyên phận thật sự rất tuyệt vời.
Bạn sẽ chẳng biết lý do tại sao bạn bỏ qua người này mà lại chọn người kia. Bạn cũng sẽ chẳng biết tại sao trải qua ngần ấy chuyện, đi qua bao nhiêu giông bão và khó khăn, tưởng như chỉ có cái chết mới chia cắt được, tưởng như cả cuộc đời này bạn chỉ có thể đi bên cạnh người đó, nhưng rốt cục, hai người vẫn chia tay. Đôi khi chẳng có một lý do nào.
Dù sao thì, tình yêu vẫn là một điều kì diệu, phải không?
Me JK -
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet