Xe trang bị hết thuốc, giáp tận răng. Thích thì đi, chán thì về. Di chuyển tốc độ gà khỏa thân. Đi cả nghìn KM
1. Kiểu màu mè: Lâu lâu đi 1 lần, lần không quá 100km, vì đa số toàn xe cùi bắp không có đầu tư chăm sóc nên ngại đường xa, không đầu tư giáp giếc cũng như bảo trì xe cộ, loại này đa số sống ảo tự phong mình là "phượt thủ", thích chui vô ba cái ngóc ngách xấu xí chả ai thèm vào rồi chụp vài tấm ảnh post FB tạo nét "mới đi phượt về". Không có kiến thức, kinh nghiệm, không am hiểu xe cộ, không thể tự sửa, hỏng cái bugi thì ôi thôi "chết tui rồi, mẹ ơi cứu con...". VL chúng mày. Bố mới phượt tự Sài Gòn vào TPHCM đây này.
2. Kiểu lạnh lùng: Hay di chuyển trong bóng đêm với cả một đội quân hùng hậu đi với tốc độ trên 100 cây chuối/h. Loại này không cần ngắm cảnh, chỉ cảm nhận tay lái, xe cộ đầu tư max system, full giáp, di chuyển chớp choáng, thể lực cực tốt... am hiểu xe, có thể tự sửa, ra đường có lộ trình hẳn hoi, rất đoàn kết. Tuy nhiên rủi ro khá cao nếu có sơ xuất. Loại này đáng nể ở chỗ rất ít nói chuyện, chỉ cần nhìn nhau là đứa này biết đứa kia muốn gì, giống như thần giao cách cảm.
3. Kiểu phượt chính gốc: Xe cộ không cần độ điếc, nhưng có đầu tư bảo dưỡng. Xe của loại này thường rất trâu, trang bị khá kỹ càng, không cần mạnh, chỉ cần trâu chó. Không cần biết đang làm gì, ở đâu, khùng điên lên là xách xe đi vô định hướng, tới đâu tới, không quan tâm, đi chán rồi về. Cũng có những cảnh giới cao hơn, vạch sẵn kế hoạch lên tới cả ngàn km. Loại này rất trâu chó. Thần kinh bê tông. Dễ thích nghi. Có kinh nghiệm.
4. Kiểu này không biết gọi là gì: Xe trang bị hết thuốc, giáp tận răng. Thích thì đi, chán thì về. Di chuyển tốc độ gà khỏa thân. Đi cả nghìn KM. Thời gian có. Tiền có. Gái có. Nói chung loại này bao gồm tất cả các loại trên. Nhưng cộng thêm chúng nó có tiền và rất nhiều tiền. Đặt biệt rất là rãnh.
Bạn là số mấy. Xác định đi và bớt ATSM rồi hấp diêm cái từ PHƯỢT.
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet