Phố gồng mình bỏ trốn con đường xa, em quặn đau chạy đi để bỏ rơi nỗi nhớ. Nhưng phố không đường, phố đâu còn là phố. Nhớ nhung này cũng chẳng tự đứt gánh mà rơi…
Những buổi sáng em tự đánh thức mình bằng nỗi nhớ luộm thuộm và vụng về không rõ phải dành cho ai, phố cũng loang dài hoài niệm ngẩn ngơ về quá khứ. Gợn lòng mình thấy chất đầy bất an và lo lắng, cho hạnh phúc của sau này sẽ trọn vẹn được đến đâu…
Ngày hôm qua liệu đã lắng thật sâu, hay vẫn chỉ là ngủ quên và chờ nỗi đau đánh thức. Nước mắt gọi buồn, nụ cười nhạt môi gọi nhớ. Người gọi người, người biết gửi về đâu…
Một ngón tay di thật khẽ về khoảng xưa cũ trong tim, đám cát trong đồng hồ chảy ngược gọi ngày hôm qua trở mình mà thức giấc. Tiếng nhói bịt chặt lấy trái tim đang kêu đau, rồi bỗng thấy mình, trống hoác! Em cô đơn và cũ kĩ, như căn nhà bỏ hoang.
Dưới lớp cặn dày đặc ám bụi bởi thời gian, đã từng là hạnh phúc, đã từng là tình yêu…
Phố nối phố rồi dài như em nhớ anh, nhưng… chưng hửng. Ai đáp đền, ai trả, rồi ai mua… cái nỗi nhớ dại điên xông xênh trong tâm thức.
Có ai thương hộ lòng em…
Phố gồng mình bỏ trốn con đường xa, em quặn đau chạy đi để bỏ rơi nỗi nhớ. Nhưng phố không đường, phố đâu còn là phố. Nhớ nhung này cũng chẳng tự đứt gánh mà rơi…
Cuối chiều nhạt, phố chìm mình trong ráng hoàng hôn. Mặt trời luội dần đi rồi trả bóng đêm về bên phố. Trả phố một mình, đường lại vắng người qua… Tiếng sỏi đá lạo xạo dưới bàn chân, có người lại ôm mình lang thang cùng nỗi nhớ. Gió hắt hiu như mùa về đi lạc. Bảng lảng buồn, bảng lảng tiếng thở dài trở trăn…
"Có người lạc chính mình, lạc cả đường quay lại trái tim
Chỉ thổn thức ngày xưa mà bỏ quên nước mắt ngày hôm nay cũng cần phải khóc…
Người ngược đường, ngược hoàng hôn, ngược cả nỗi đau đi tìm gì chẳng rõ…
Phố cũng lạc mình, phố bỗng buồn tênh…
Người hỏi gió đường về mà phố đâu hay…
Phố đưa người đi, nhưng không khứ hồi chiều trở lại…
Phố thênh thang nhớ, phố dài rồi tít tắp…
Người không biết quên, người lạc giữa phố người…"