Anh cứ nghĩ thật đơn giản, rằng lời ngon tiếng ngọt đôi ba hôm thì có thể đắp bù được tất cả. Anh không bao giờ nghĩ anh sai, và anh lại càng không thể biết được con đường anh chọn lấy ngày hôm nay thật sự là không đúng. Cái gì cũng vậy, cũng có căn nguyên lệ làng. Không có thứ gì được đánh đổi bằng hư không, cũng không có thứ gì cho đi mà *hoàn toàn* không cần nhận lại.
Bằng một cách nào đó, đã không ít lần, anh làm tổn thương em. Cái sự gây thương tổn dĩ nhiên không thể xuất phát từ cố ý, em biết. Nhưng dù là vô tình hay vô ý mà anh làm đau em thì với em, chúng đều được gọi là nỗi đau, chứ không phải là nỗi đau từ sự vô tình hay nỗi đau từ sự cố ý. Chúng chỉ có thể là nỗi đau, là những nỗi đau không hề tồn tại bất kỳ một sự giải thích nào. Đau vô cớ, đau như thể em buộc phải đau, buộc phải gánh chịu những thương tích mà một tình yêu để lại.
Nỗi đau của em đi so với người ta thì cũng bé bỏng lắm. Em không thể làm hơn một điều gì ngoài tự viết ra những con chữ để thanh thản với bản thân.
Biết không anh, không ít lần dưới cái nhìn thị phi của người đời, em bị chê trách là một đứa lụy tình, là một đứa suốt ngày chỉ biết bay bổng, kêu ca cùng muôn vàn tiếng yêu thương rỗng tuếch. Người ta dẫu gì cũng chỉ là người ta thôi, có hiểu gì đâu, có cần phải hiểu gì đâu. Em thì, đâu cần phải quan tâm đến người dưng chi cho thêm mỏi mệt trong lòng. Nhưng những lúc nghe và vô tình thoáng về trong đầu vài giây suy ngẫm, đôi lúc em lại thấy họ có cái đúng của họ, em không thể chối bỏ được.
Nhưng mà, em không thở than với bản thân thì em cũng nào đâu có thể ém nhẹm đi cái oan ức trong lòng mà giấu diếm. Em cũng đâu thể giống như những cô gái khác, suốt ngày chỉ biết dối lòng mình, đem niềm tin vất bỏ vào trong những hố yêu thương mù quáng để rồi sau này khi chia ly, trái tim chỉ còn biết vỡ toang thành những mảnh vụn, làm nát đi cả một bầu trời bình yên vốn dĩ đã từng. Khóc, khóc sẽ được gì? Đau, đau còn ích chi?.
Biết trước sẽ khổ, sao không giãn thế giới của mình ra mà tĩnh tâm, mà buông thả những xúc cảm để chúng tự nhiên rơi vỡ, để em có thể học được cách thích ứng với những nỗi đau mà trước giờ chưa một lần nào em được nếm trải...
Cứ vậy. Năm năm tháng tháng trôi mau, buồn lại càng chồng thêm buồn. Nhắm mắt thở một hơi rất dài, dài miên man đến tan nát cõi lòng rồi ngủ thiếp đi thôi!
Mộc Yên Linh -
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet