Bao lâu nay, em sống trong thứ tình yêu chân thành, đẹp đẽ, đáng trân trọng mà anh dành cho em, đó đáng lẽ phải là điều em mong muốn chứ... Đúng thế, đó là điều em cần, nhưng bây giờ chính những yêu thương đó đang trở thành con dao đâm nát tim em, dày vò em.. Bởi lẽ một đứa con gái đã quen sống trong yêu thương này có thể chịu đựng được sự cô đơn trong bao lâu? Liệu em có thể sống được nếu thiếu thứ tình yêu đó... Em và anh, hai mảnh ghép trái ngược đến với nhau sau bao rào cản, bàn tán, bỏ qua hết mọi định kiến bạn bè, để rồi cuối cùng tìm thấy sự yên bình và tin tưởng dành cho nhau, có lẽ em sẽ không bao giờ quên được thứ tình yêu vừa mãnh liệt vừa sâu sắc nhưng cũng đầy trẻ con ấy... Liệu anh đã quên? trong từng giây phút bên nhau, em và anh bao giờ cũng phải thốt lên một câu: "Sao nhanh quá". Bởi lẽ bao nhiêu cũng không vừa, không đủ cho chúng ta... yêu nhau sau bao cuộc tình, rồi yêu qua cả nhũng cuộc tình đó, những cặp đôi, tan rồi hợp. Còn em và anh vẫn thế..
Nghĩ lại thấy buốn cười thay những giây phút xem nhau là vĩnh cửu... Nghĩ lại, có thể em đã quá ngây thơ, luôn luôn tin anh, yêu anh vô điều kiện. Em đã nghĩ, chỉ cần có nhau, thì việc gì ta cũng có thể làm, và bây giờ, khi không còn nhau nữa chẳng lẽ em lại bỏ cuộc...
Chỉ là em đang nhìn về quá khứ dữ dội và trẻ con, đặt cho mình vài câu hỏi. Rồi lúc anh đá em 1 cú đau như vậy, em đã phải thốt lên: Hóa ra là đơn giản như thế.
Trong tình yêu của chúng ta đã có nhiều lúc em sai, anh sai, nhưng chúng ta đều đã có thể bỏ qua hết cho nhau để rồi đến lúc chia tay mà không ai đúng ai sai, không cần một lí do. Bởi lẽ em đã quá nhiều lần buông tay, em của quá khứ là một người không ngừng tìm kiếm, khẳng định tình yêu đích thực của đời mình, tính cách của em không cho phép bản thân hài lòng với thực tại, và đó có lẽ là điều khiến anh mệt mỏi... Còn anh, anh là người dễ nản, không có ý chí, thậm chí, nếu có ai buồn thay anh, đau thay anh, thì có lẽ anh cũng sẵn sàng chấp nhận. Như vậy đấy, anh chỉ ngồi chờ cơ hội thôi, anh giống như người chỉ biết hưởng thụ, vì thế nên khi em buông tay, anh cũng chỉ ngồi chờ em quay lại...Một người như em, không muốn nhìn anh chết dần chết mòn với đống suy nghĩ cổ hủ, thụ động đó, mệt mỏi đến phát chán khi nhìn anh bỏ cuộc và vô số lần cũng bỏ cuộc vì anh...
Có lẽ em đã sai, sai rất nhiều rồi, nhưng em không hề hối tiếc... Em đã cố hết sức hay quá sức cho một cuộc tình mà chỉ có em là hay hi vọng mong chờ. Em không muốn đóng vai con trai trong tình yêu này nữa, nhưng cuối cùng em vẫn là người chủ động ra đi, chủ động quên anh...
Em đã làm tất cả những gì có thể, nhưng anh chưa hề hoàn tất được lời hứa cao cả của anh dù chỉ một phần. Anh biết là không khó, chỉ là anh không muốn...Chỉ có em dại khờ yêu hết mình, đem tất cả nhiệt huyết dành cho mối tình đầu của mình.
Anh bây giờ đang cố gắng chạy theo những thú vui mà người ta cố rời xa: rượu chè, thuốc lá... Có thể anh nghĩ như thế là sành điệu là chất chơi... nhưng mà em nghĩ là ngu ngốc. Cái gì cũng có điểm dừng, anh ngu ngốc nhận lấy những thứ mà cả xã hội đang bỏ quên...
5 ngày nữa em đi, bỏ lại phía sau là một mớ hỗn độn mà ngay cả chính bản thân em cũng không biết câu trả lời. Nhưng chẳng cần thiết nữa, em chỉ biết chắc rằng em của tương lai sẽ khác xa với em của bây giờ và khác hoàn toàn so với những gì anh từng nghĩ
Chúc anh hạnh phúc với những thú vui mới mẻ, đầy bệnh tật của anh...
Tạm biệt.
Hằng Xu -
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet