Tôi đã từng không tin vào tình yêu, cũng như chưa từng một lần tin vào tình cảm em dành cho tôi.. Vì sao ư? Bởi tôi nghĩ rằng không phải nhất định ở bên cạnh ai thì, nương tựa vào ai mới có thể đi hết cuộc đời này, cũng như làm gì có một người dưng nào có thể bên tôi lâu thật lâu chịu đựng sự ích kỉ của tôi như thế. Và, vì tôi sợ, sợ cái cách mà người ta buông nhau ra, chẳng còn thấy nhau và chẳng muốn nói với nhau điều gì nữa thật đau đớn và xót xa biết bao nhiêu.
Em bảo rằng tôi cũng như em, đã từng đánh mất đi điều gì đó thế nên chúng ta bây giờ đều giống như nhau, đều sợ đánh mất đi người mình yêu thương nhất. Nhưng tôi sai rồi, em không sợ, thì tại sao tôi phải sợ, chẳng phải bởi vì đã từng mất đi nên sẽ biết trân trọng hơn hay sao?
Nhưng em ơi, tôi thấy mình chả có lí do dì để bắt em ở bên cả. Thật hông mún em buồn hay mệt mỏi vì nỗi bùn hay rắc rối của tôi. Tôi ích kỉ lắm nên hông mún em ôm luôn nỗi bùn hay sự vô dụng của tôi.. Rồi sẽ có ngày em chán ghét, em mệt mỏi và chẳng muốn bên tôi nữa. Nhưng mà, hình như tôi đã lầm phải không em. Cái cách em mỉm cười đầy bao dung nói cho tôi nghe rằng: "Tôi là người em muốn đau chung một nỗi đau, nhớ cùng một nỗi nhớ, bên cạnh nhau mặc cho giông bão cuộc đời. Chỉ cần có thể ở bên cạnh tôi mà an yên mà gục đầu ngủ quên."
Em là cô gái không dễ yêu cũng chẳng dễ chiều, em giỏi giấu mình trong một xó xỉnh nào đó chẳng để ai nhìn thấy hơn là để cho kẻ khác biết em yếu đuối, kể cả tôi. Có lẽ em đã một mình mạnh mẽ quá lâu khi mà lẽ ra cô gái cần được chở che như em lại dang rộng đôi tay che chở cho kẻ khác. À không, che chở cho tôi, một kẻ chẳng biết yêu thương. Kẻ ngu ngốc vô tâm luôn làm cho em buồn, khiến em hờn giận.
Có lẽ tôi ngu si nên chẳng biết dùng từ ngữ nào nói cho em biết. Có những lời nói chẳng biết phải nói ra thế nào, có những lời yêu thương chẳng biết nói làm sao, thôi thì đành mượn lời ai đó để nói cho em nghe:
"Em, tôi muốn được yêu thương em, nhưng không biết làm sao để tim không đau, muốn được quan tâm em nhưng không biết phải làm thế nào, muốn được em yêu và bên em.. suốt chặng đường phía trước.."
Thu sắp sang đông rồi, nhưng chả sao. Thương em mùa này và cho cả những mùa sau. Để cho, dù có ở khoảng cách xa thế nào đi chăng nữa thì em cũng nghĩ về, một hôm trời sắp đông có người thương em như thế.
"- Trước đây em không như vậy đâu, nhưng bây giờ em cảm thấy mình không đủ dũng khí đối mặt với cô đơn nữa rồi."
"- Ngốc ạ! Anh đã nói sẽ không để em lại một mình thế nên em không phải đối mặt với cô đơn, vì em là thứ duy nhất anh có, ít nhất là cho đến bây giờ.
Hoàng Anhh -
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet