Hãy nghĩ rằng yêu thương thật ra vô cùng đơn giản, chỉ là trao đi yêu thương và trao đi thật nhiều. Nếu bạn góp nhặt đủ nhiều yêu thương, bạn sẽ có được hạnh phúc!
Hôm nay cũng không là ngoại lệ, khi mà tôi là người trở về sau cùng, bắt những chuyến xe bus sau cùng của cả một ngày dài mệt mỏi. Khi người ta quá quen với sự cô đơn thì sự cô đơn trở thành một người bạn tốt, một người bạn tốt trú ngụ quá lâu năm sẽ trở thành một người bạn thân. Và kế sách của tôi với người bạn thân này chỉ đơn thuần là hãy làm việc cho hết mình, làm cho say sưa, khi về nhà chỉ việc ngủ như cướp lấy thời gian và sáng ngày hôm sau lại tiếp tục chuỗi lịch trình quen thuộc.
Không một cái lịch nào hẹn trước, đùng một cái, tôi cố sức kéo người bạn thân lâu năm ra khỏi ngưỡng cửa nhà mình. Là khi cô gái ấy xuất hiện. Một cô gái bất quy tắc xuất hiện trong chuỗi ngày của một gã trai có quy tắc. Hẳn là một thảm họa. Nhưng tôi tình nguyện chờ đợi chuỗi ngày thảm họa ấy hơn là ngao ngán tiếp tục chuỗi ngày nhàm chán, tẻ nhạt của mình trước đây.
- Em ở chỗ nào cũng được, ngủ đâu cũng được, miễn là có chỗ để trú chân thôi.
Cô gái nhỏ xíu, lọt thỏm trong tầm mắt tôi. Nếu không được chị dâu giới thiệu thì tôi ngỡ cô ấy chỉ là học sinh cấp ba vì nom quá sức hồn nhiên nhí nhảnh. Trong khi tôi còn đang tròn mắt với cái vali to đùng trước cửa, chị dâu hơi ái ngại nhìn tôi, chị cố gắng cười xòa.
- Thật ra con bé rất ngoan. Nó sẽ không làm gì khi chưa được cho phép đâu. À, mà em cũng cứ nghiêm khắc với nó, đừng ngại!
Nói rồi chị dâu bỏ đi, để lại cô em họ có vẻ như bắn bảy tám quả đại bác cũng không tới. Tôi cũng không quan tâm nhiều lắm vì sau khi từ công ty trở về, tôi chỉ có vài việc để làm trong khoảng thời gian vài giờ đồng hồ ngắn ngủi.
- Hôm nay cứ ngủ ở sofa đi nhé, anh mệt, anh cần được ngủ ở giường. Mai tính sau!
Tôi hơi ái ngại khi đề nghị với cô gái ấy điều thiếu lịch sự như thế. Nhưng chẳng ngờ được, cô gái gật đầu, còn cười rất tươi.
- Vâng. Cảm ơn anh!
2. Kể từ sau sự xuất hiện lạ lùng ấy, tôi có nhiều lý do hơn để trở về nhà sớm hơn. Đồng nghiệp không thấy tôi là người về muộn nhất nữa, thay vào đó tôi cũng rất hào hứng nhìn vào đồng hồ mỗi lần sắp tan ca. Tôi bắt đầu có lý do để về nhà sớm hơn bình thường.
- Anh ơi, cái máy này phải làm như thế nào? Hay là cứ đổ hết quần áo ra thau rồi để em giặt cho, dùng máy rắc rối lắm!
- Anh ơi làm sao để tắt được cái kia? Lạnh khiếp!
…
Thương vẫn hay hỏi tôi những câu rất ngớ ngẩn, vô cùng ngớ ngẩn, vì cô ấy không biết gì nhiều trong ngôi nhà của tôi. Ban đầu tôi thấy đầu óc mình có thể nổ tung lên bất cứ lúc nào, chỉ cần thoáng thấy cái dáng nhỏ bé ấy lướt qua, hoặc nghe thấy một âm thanh nào đó lí nhí ở bên cạnh. Nhưng tôi quen dần, Thương cũng không tỏ ra quá rắc rối nữa. Trừ vụ bếp núc.
- Anh kén ăn như thế thì ai mà chiều được?
- …
- Lần sau anh mà thử không ăn hành xem, em sẽ làm tất cả các món đều có hành!
- …
- Anh vẫn tiếp tục gắp bỏ hành ra khỏi thức ăn đấy à?
- …
Đỉnh điểm nhất là khi tôi buông đũa ngay khi thấy một bàn thức ăn toàn là những món tôi thích, nhưng tất cả đều được cho thêm hành lá. Tôi trở nên im lặng và thấy căn nhà của mình như đổi chủ, một cô chủ nhỏ vô cùng bướng bỉnh.
Dẫu vậy, vẫn có một chút khiến tôi ấm lòng, đó là khi tôi về nhà, ngôi nhà lúc nào cũng được bật sáng đèn, và có một người ngủ gục trên sofa chờ tôi ở đó.
3. Tôi bắt đầu tìm việc cho Thương, cô em họ của chị dâu mà chị đã gửi gắm. Sau một thời gian thì chúng tôi hoàn toàn có thể chung sống hòa bình với nhau. Tôi đã giải quyết được vụ cho hành vào món ăn, còn cô gái ấy sẽ không phải ngủ ở sofa nữa. Hai người chúng tôi đã dắt nhau đi mua một cái giường đơn nho nhỏ, đặt ở phía phòng đọc sách của tôi, Thương sẽ ngủ ở đó.
Nhìn chung, cuộc sống có thể tạm gọi là yên ổn, cũng không có quá nhiều những lần tôi phải cau mày khó chịu. Chúng tôi thậm chí có thể ngồi cùng nhau để xem phim kinh dị và nhai bỏng ngô, có thể thức đêm xem một vài trận bóng mà tôi thích. Cô ấy ngoài việc hơi bướng bỉnh ra thì cũng rất đáng yêu.
Cuối ngày, tôi tìm được một công việc phù hợp, ngay lập tức nhắn tin cho Thương.
“Này, có công việc này khá phù hợp đấy! Xem thế nào nhé!”
Tối đó chúng tôi đã đóng vai những ứng viên xinh đẹp và khéo léo cùng với những nhà tuyển dụng vô cùng khó tính. Những buổi tối sau lặp lại những buổi phỏng vấn đó, câu hỏi được nâng lên ở mức độ khó dần, Thương vẫn rất chăm chỉ và thông minh để trả lời một cách lưu loát. Tôi nhận ra rằng hóa ra, buổi tối còn dài hơn bốn giờ đồng hồ mà tôi hay ngủ trước kia. Và cuối cùng thì tôi cũng có thể nán lại giấc ngủ một chút, cùng trò chuyện với Thương, kể cho cô ấy nghe về những chuyện công sở hoặc đổi lại, tôi đóng vai người được nghe kể chuyện, những câu chuyện về đồi chè xanh ngát nơi quê Thương ở.
Chúng tôi thân thiết hơn lúc nào không rõ, ở một cấp độ nào không rõ. Chỉ biết rằng nếu đột nhiên trở về quỹ đạo trước đây hẳn tôi sẽ rất buồn. Mà hình như tôi còn định cuối tuần, khi tôi được nghỉ, sẽ dẫn Thương đi mua một tủ quần áo cá nhân cho cô ấy tiện hơn trong việc sinh hoạt.
- Em chỉ ăn nhờ ở đậu nhà anh một thời gian ngắn nữa thôi. Sau khi xin được việc, em sẽ thuê nhà trọ, chuyển ra ngoài, không làm phiền anh nữa.
Thương ngồi ôm gối, vừa đọc lại những câu hỏi trong hồ sơ tuyển dụng mà tôi chuẩn bị cho em, vừa nói chuyện với tôi.
- Ừ, ôn thi cho tốt vào nhé!
Tôi trả lời một cách lạnh nhạt, nói xong vài câu ngắn gọn rồi đi thẳng vào phòng. Vẻ bề ngoài của tôi lúc nào cũng vậy, luôn tỏ ra lạnh lùng, bất cần, thậm chí với cả những thứ mà mình rất thích. Tôi không định hình rõ ràng lắm, nhưng tôi chắc là tôi không muốn Thương chuyển ra khỏi nhà tôi. Chỉ là… tôi cũng không có lý do gì để giữ em ở lại.
4. Ngày Thương đi phỏng vấn, tôi dậy rất sớm để đưa em đến nơi hẹn, sau đó mới quay trở về công ty làm việc. Có vẻ như tôi đang dần trở nên mâu thuẫn. Nhìn vẻ hào hứng của em thì không thể không mong em thi tốt, nhưng nếu em thi tốt, em sẽ không ở lại nhà tôi nữa. Ngôi nhà sẽ chỉ có một mình, luôn tối đèn, chẳng có tiếng tivi và tiếng trò chuyện, thậm chí, đến những món ăn thỉnh thoảng bị cho nhầm hành lá cũng không.
Cả ngày hôm đó tôi không tài nào làm việc một cách tập trung được. Điện thoại nửa ngóng trông tin nhắn từ Thương, nửa sợ hãi phải đón nhận một cuộc gọi mà đầu bên kia giọng nữ vui mừng khấp khởi. Quả nhiên có điện thoại, đúng là một giọng nữ, nhưng là của chị dâu tôi.
“Nếu nó không làm được thì chị cũng lôi nó về nhà chị ở thôi, phiền em nhiều quá rồi. Chị gọi để bảo em xếp lịch, hôm nào Thương có kết quả, dù đậu hay không, cũng đi ăn với nhau một bữa gọi là chia tay nhé!”
Chị dâu vẫn cười xòa bên kia điện thoại, tôi kéo caravat ở cổ nới lỏng ra một chút. Tự nhiên thấy tưng tức khó chịu, lại hình dung ra cái dáng người nhỏ xíu, lọt thỏm và nụ cười hồn nhiên của em. Có cách nào giữ cho em gần tôi hơn không?
Chiều tan sở, tôi ghé qua chỗ Thương thi để đón cô ấy về nhà. Trên đường đi tôi không dám hỏi bất cứ câu nào về chuyện thi cử, chuyện phỏng vấn. Không phải là vì sợ Thương buồn, mà tôi sợ tôi bị hẫng, cảm giác mất mát thấy rõ.
Một tuần sau đó, khi thông báo kết quả, em trúng tuyển, vào làm ở một công ty xuất nhập khẩu, đúng vị trí mà em mong muốn. Tôi giúp em dọn đồ, chuyển nhà, thấy những ngày bình yên đến tẻ nhạt quay về. Sẽ không còn ai chờ tôi sau cánh cửa gỗ im lìm, không còn ai cùng tôi nói một vài câu chuyện. Tôi cứ cố sức bấu víu vào một vài lý do nào đó, chỉ để không phải nói ra một vài điều gì đó, rất khó có thể diễn tả bằng lời, nhưng hoàn toàn có thể cảm nhận được bởi trái tim. Tim tôi đập nhanh, loạn nhịp, có lúc lơ là, chậm như ngừng đập, đứng đối diện Thương không ít lần tôi đỏ mặt quay đi.
5. Kể từ sau khi Thương chuyển đi, tôi lại tiếp diễn cuộc sống của một kẻ có quy tắc, người bạn mang tên cô đơn lại chực ùa vào nhà. Một vài lần tôi vô tình gặp lại Thương ở đâu đó trên phố, có khi là một hiệu sách nhỏ khi mà em vào đó tìm tài liệu và tôi cũng cần mua một số thứ. Có khi là một quán café mà em nghỉ trưa cùng bạn bè. Tôi nhận ra rằng đằng sau những lần gặp gỡ vô tình, chúng tôi nói chuyện với nhau một cách xã giao hơn hẳn, tức là không tự nhiên như trước đây. Em cũng dần trở nên trưởng thành, và cứ thế khoảng cách vốn đã xa tít tắp còn được kéo thêm vài phần nữa.
Tôi nhớ ra rằng giữa chúng tôi vốn là những người xa lạ, xa lạ hoàn toàn cho đến khi chúng tôi mở lòng với nhau hơn. Tuy nhiên, cái khoảng thời gian ấy chưa thực sự kéo dài thì đã vội chuyển sang một giai đoạn khác, xa lạ hơn nữa giữa những người xa lạ!
- Em đi về khuya như thế, không thấy sợ gì sao?
- Công việc của em mà, em biết làm thế nào được.
Gặp Thương một cách cố ý, trước khu nhà trọ của em, tôi vẫn cố tỏ ra bình thản, như thể chỉ là một cuộc gặp gỡ vô tình.
- Nếu lần sau về muộn, nhắn cho anh một tin, anh qua đón!
Nói rồi tôi lại gần xoa đầu em và đi mất. Hình như tôi còn cố xuất xuất hiện trước mặt em một cơ số lần nữa, với vài đoạn hội thoại ngắn ngủn và kỳ lạ như vậy. Nhưng thành quả sau đó khiến tôi thấy vui hơn. Sao cũng được, miễn là cuộc sống của tôi trở nên thi vị hơn. Và tất nhiên, em là một phần quan trọng trong đó.
Sao lại đón em về? Sao lại biết em bị ốm? Sao lại mua thuốc cho em? Sao lại đi chơi với em? Sao lại…?
Có lần tôi đã nói về sự rắc rối của Thương, đó là khi em lần đầu tiên bước vào cuộc sống của một gã độc thân như tôi. Sau lần đó, tôi nhận ra rằng có những lúc tôi nhớ những câu hỏi cắc cớ của em đến lạ, nhớ giọng điệu của em khi hỏi mà chẳng cần biết người đối diện có trả lời hay không, rồi tự nhiên bật cười.
- Làm thế nào để níu tay một người xa lạ?
Sau rất nhiều lần cố gắng ngỏ lời với em không thành công, tôi bèn buông lời nói một cách vu vơ bóng gió. Có lẽ cái vỏ bên ngoài của tôi vốn lạnh lùng và khó gần nên tôi gặp nhiều khó khăn hơn trong việc bày tỏ tình cảm thật của mình. Thật may mắn vì Thương là một cô gái thông minh, tuy có hơi bướng bỉnh, nhưng vẫn rất đáng yêu.
- Anh có chắc là anh yêu người xa lạ đó không? Nếu chắc chắn, thì anh làm cho người ta yêu anh là được rồi. Người xa lạ có quyền yêu nhau mà, không đúng sao?
Câu trả lời của em khiến tôi bật cười. Tối đó chúng tôi cùng nhau rong ruổi khắp những con phố Hà thành lúc lên đèn. Qua mỗi con phố đều thấy tiếng hát của em rớt rơi đâu đó, thi thoảng là những câu chuyện nơi em làm việc. Khoảng cách giữa chúng tôi ngắn lại rồi chẳng mấy chốc trở nên không tồn tại nữa. Tôi nhớ là trên một quãng đường nào đó, trước khi về tới nhà em, em gục đầu trên vai tôi ngủ ngon lành, tay vòng lên phía trước, hai bàn tay nắm lại với nhau. Chỉ đơn giản ngần ấy thôi mà khiến tôi thấy hạnh phúc rất nhiều ngày sau đó. Tôi mỉm cười, tự nhủ:
“Ừ, ít ra thì ở nơi đây cũng có hai người xa lạ trở nên thân thiết với nhau hơn rồi!”
***
Không dễ dàng một chút nào cả nếu như chúng ta luôn đứng ở nơi bắt đầu và lưỡng lự về mọi thứ. Nếu như tôi mãi dừng chân ở khoảng cách đầu tiên, có lẽ tôi sẽ không có được cái gật đầu đồng ý của Thương. Chúng tôi đã trở thành một cặp, sống những ngày pha lẫn giữa bất quy tắc và có quy tắc, liên tục từ chối một gã bạn thân lâu năm tên là “cô đơn” cố gắng len lỏi vào giữa vòng tay của hai đứa. Hãy nghĩ rằng yêu thương thật ra vô cùng đơn giản, chỉ là trao đi yêu thương và trao đi thật nhiều. Nếu bạn góp nhặt đủ nhiều yêu thương, bạn sẽ có được hạnh phúc!
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet