Nội dung

Tôi có một cô bạn, nói rằng tình đầu của cô ấy sẽ chỉ dành cho người mà với cậu, cô cũng là mối tình đầu. Ừ, ai chẳng thích được là tình đầu của một ai đấy, những xúc cảm đầu tiên, những cái nắm tay đầu, những nụ hôn đầu tiên,... Mùa yêu đầu dành trọn cho nhau... Yêu một người trái tim chưa từng trao ai là một điều thật tuyệt. Nhưng như thế không có nghĩa những người đã trải qua một vài mối tình không đáng trân trọng...

Tôi có một cậu bạn, sau đổ vỡ tình đầu, nói sẽ rất khó để yêu thêm một người. Sau đấy, cậu vẫn yêu. Rồi chia tay. Và sau những tổn thương, cậu nói dường như chuyện tình cảm sẽ chẳng còn làm cậu buồn thêm nữa. Nghe vậy, con bé chưa mảnh tình vắt vai là tôi lúc ấy, chỉ chợt nghĩ, thật bất công cho người cậu sẽ yêu sau này, bởi người ta chỉ buồn vì những thứ người ta coi trọng, nếu không buồn vì tình yêu ấy, cậu có thật sự cần tình yêu ấy không? Sao những tổn thương của người trước để lại cứ dồn hết cho người đến sau? Qua vài cuộc tình, sao lại phải dè dặt trao niềm tin, phải thận trọng trao yêu thương? Khi cô gái cậu yêu sau, đâu phải là người có lỗi? Nếu ai đó xứng đáng cho cậu yêu, sao không cứ yêu như yêu lần đầu tiên?... Mãi sau này, tôi mới nhận ra, cậu không lấy nỗi buồn để đong đếm yêu thương như tôi. Tôi biết, vì tôi chính là cô gái đến sau ấy...

Tôi có một cậu bạn khác, si tình đến dại khờ. Đợi chờ mòn mỏi vào một tình yêu dường như không có kết quả, rồi tự làm đau mình. Đấy là người ngoài nhìn vào thấy như thế, còn cậu có nghĩ mình khờ không, tôi không chắc. Vì có lẽ với cậu, tình yêu ấy vẫn đáng để cậu theo đuổi, thế nên cậu vẫn chưa buông bỏ. Đau đủ ắt sẽ buông. Một người bạn nữa, cũng kiên trì theo đuổi một tình yêu như thế. Tình yêu ấy được đáp trả. Tôi cứ nghĩ sẽ kéo dài lâu thật lâu, vì những gì khó khăn lắm mới đạt được sẽ khiến người ta trân trọng gấp bội, nhưng rồi người kết thúc trước cũng chính là người bạn ấy. Không phải trân trọng hay không, mà có lẽ là phù hợp hay không. Không đi đến cuối, chắc sẽ chẳng nhận ra. Suy cho cùng, những thứ người bạn nhận được vẫn rất đáng. Đã có lúc tôi ước mình cũng đủ kiên nhẫn để theo đuổi như cậu bạn. Nhưng cậu ấy là cậu ấy, tôi là tôi. Tôi không đủ kiên trì và đủ mạnh mẽ để làm được như thế.

Tôi có một chị bạn, yêu xa đến 4,5 năm rồi. Anh cứ đi và chị cứ đợi. Một năm số lần gặp nhau đếm trên đầu ngón tay. Hỏi chị có buồn không, chị cười: "Có, nhưng chị quen rồi." Tôi cũng cười. Vì những người tôi quen, ít có cô gái nào có thể đợi chờ một người lâu đến thế. Anh không lãng mạn. Chị hay giận dỗi. Nhưng vẫn yêu nhau, lâu thật lâu. Trong mắt chị, anh cứ như là duy nhất...

Người ta chỉ chấp nhận tình yêu mà người ta cho là xứng đáng

Tôi. 18 tuổi bắt đầu mơ mộng về chuyện yêu đương và tự vẽ vời cho mình một chàng người yêu. Khi tôi 19 tuổi, rồi 20 tuổi, chàng vẫn không xuất hiện, để tôi một mình loay hoay chuếnh choáng với những cơn say nắng say gió, rồi cả lốc cả bão, vật lộn trong đống cảm xúc lúc tưng tửng hồn nhiên, lúc vật vã đau đớn. Và đến khi cuộc sống của tôi tưởng chừng như đang bình yên nhất thì nhảy bổ vào, xáo trộn tất cả. Một người không hề giống "chàng" trong giấc mơ 18 tuổi của tôi. Một người tôi chẳng bao giờ nghĩ sẽ yêu tôi và tôi sẽ yêu lại. Nhưng rồi lại cứ thành ra như thế đấy. Chúng tôi khác nhau, nhiều. Tôi lãng mạn, anh thực tế. Tôi muốn được quan tâm, anh muốn tôi độc lập. Tôi nhìn gần, còn anh nhìn xa hơn. Anh là mối tình đầu vắt vai của tôi, thế nên tôi vẫn hay cố chấp để biến hình mẫu tình yêu năm 18 tuổi thành hiện thực, còn anh, tình đã vắt đến thắt lưng, nên chẳng còn để ý đến những điều ấy. Rồi tôi giận dỗi, rồi anh mệt mỏi. Rồi đẩy nhau ra xa lúc nào tôi còn chẳng hay biết. Nhưng có sao, sẽ lại kéo nhau lại gần thôi, nhỉ? Tôi không phải tình đầu của anh, cũng chẳng dám chắc sẽ là tình sau cuối. Anh chẳng giống như tôi mong đợi, anh có những khiếm khuyết to đùng. Trong mắt anh, chắc tôi cũng vậy. Dù thế, anh vẫn xứng đáng để tôi yêu như thế. Và tôi, vẫn xứng đáng để được anh yêu.

Tình yêu của cô bạn, cậu bạn, chị bạn tôi, cả tôi nữa, có thể nhiều người nhìn vào rồi tặc lưỡi chẳng đáng, nhưng chỉ những người trong cuộc mới biết đáng hay không. Chẳng ai chấp nhận một tình yêu mình thấy không xứng đáng. Khi nói yêu một người mà bạn lại cảm thấy người ấy không xứng đáng, hoặc là bạn không yêu anh ấy thật sự, hoặc là bạn cũng chẳng xứng đáng để được anh ấy yêu.

Tôi của ngày trước vẫn hay buồn vô cớ, vẫn hay giận vu vơ, rồi hay nghĩ ngợi, hay lo sợ cả những điều chưa xảy đến. Ờ, buồn cười nhỉ. Sao chưa yêu đã lo chia tay? Thời gian yêu nhau còn chưa đủ, còn cứ để muộn phiền vì những điều không có thật. Đến lúc ấy buồn cũng có muộn đâu. Mà chia tay, có đáng sợ đến thế? Hai người hai ngả, người thương thành người lạ, hoặc vì yêu chưa đủ, hoặc vì yêu nhau xong rồi. Khi yêu, nếu đã yêu hết mình thì cũng đâu còn gì phải hối hận. Yêu là để hạnh phúc. Thế nên, cứ an nhiên mà yêu thôi.

Lũ bạn tôi, vẫn thường than thở làm thế nào để có người yêu, nhưng đến lúc có anh chàng nào nhảy vào tán tỉnh làm quen thì lại cong mông lên chạy. Chưa đến lúc thích hợp. Chưa phải người phù hợp. Vậy thôi.

Tình là cái duyên, duyên đến có thể do trời, nhưng duyên đi thì nhất định do người.

Để yêu không cần chút cố gắng nào cả, nhưng để giữ được tình yêu thì phải cố gắng rất nhiều.

Người ta chỉ chấp nhận tình yêu mà người ta cho là xứng đáng

"Chẳng ai biết tình yêu của mình sẽ đi đến đâu. Cũng chẳng ai chắc nịch rằng tình yêu của mình sẽ là mãi mãi, sẽ đi đến cuối đuờng. Vì cuộc đời còn dài, còn nhiều bề bộn...nhưng hãy yêu hết mình, hãy tin tuởng!"

Kim Kim -

Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet

Cùng chuyên mục

10 status ấn tượng trong tuần trên Facebook

'Già rồi hãy sống và làm những điều mình yêu thích, đơn giản vì mình không còn nhiều thời gian', Kỳ Duyên viết. Status số 1 "Người đàn ông mang đến hoa hồng chỉ để vui chứ không nên quá coi trọng....

Xem thêm  

Đi xe SH mới là đẳng cấp

"Trên thế giới chẳng còn nước nào quan tâm đến xe hai bánh, nó chỉ được coi là phương tiện 'thể thao nguy hiểm'. Ở ta vẫn quan trọng hóa vấn đề, rằng nó thể hiện đẳng cấp của người đi, thật...

Xem thêm  

Con chào đời dù mẹ đã mất 4 tháng

Câu chuyện cảm động về tình mẫu tử, tình vợ chồng và tình bạn của chị Laura Brammeier Yoho – người đã yên vị dưới nấm mồ xanh 4 tháng trước khiến cho tất cả mọi người phải rơi lệ. Năm...

Xem thêm