Trí nhớ con người thật là một thứ kỳ lạ, cứ quên những gì muốn nhớ và lại khắc mãi những chuyện muốn quên. Khi mà bản thân ta ngỡ là đã quên thì nỗi nhớ cứ chứng minh là ta chưa từng một lần đúng. Thành phố này không rộng lắm nhưng cũng đủ để những kẻ kém duyên chẳng thấy được mặt nhau.
Những câu chuyện rồi sẽ dài theo năm tháng.
Ngày vui như một cơn mưa rào ghé ngang để lại nỗi buồn nắng chói chang cả một khung trời lặng lẽ.
Lòng người có lẽ là thứ dễ đổi thay nên đời có mấy ai vì ai mà một lòng một dạ.
Trí nhớ con người thật là một thứ kỳ lạ, cứ quên những gì muốn nhớ và lại khắc mãi những chuyện muốn quên. Khi mà bản thân ta ngỡ là đã quên thì nỗi nhớ cứ chứng minh là ta chưa từng một lần đúng.
Thành phố này không rộng lắm nhưng cũng đủ để những kẻ kém duyên chẳng thấy được mặt nhau.
Khi chỉ còn một mình trong đêm thì mưa có còn là vấn đề, đôi khi lại giúp ra xóa nhòa những vết ố tình yêu đã gửi lại nơi tim,
Một mình đôi khi cũng dễ dàng khi ta không còn mong đợi một ai bước vào cuộc đời mình.
Tóc bạc da mồi, thời gian liệu có tha thứ cho ai bao giờ.
Rồi một ngày gốc cây trước sân rụng chiếc lá cuối cùng, đám cỏ dại ven đường ấy lại nở hoa. Ấy là khi lòng ta đón yên bình về mà thảnh thơi như mặt hồ mùa thu không gió.
Di Di -
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet