Tôi viết lên bức tường màu đá. Giọt nắng lướt qua, rơi nhẹ giữa những nét vẽ nguệch ngoạc của con bé mới qua mùa thương nhớ thứ 18. Qua cái tuổi mơ mộng ấy mới chừng năm ngày, có chăng còn nhiều kỷ niệm, nhiều mong ước, hay những dự định lớn lao lắm. Tôi bộc bạch, thổ lộ ra hết cùng những dòng chữ lưu bút, hay cuốn nhật ký lâu ngày mới mở ra ghi lại một lần. Cái tuổi nó đuổi xuân đi, mà tôi tưởng chừng mình còn trẻ lắm.
Hẳn là có cả một quãng đời dài phía trước, con đường dù có chông gai hay dải hoa hồng, con đường có bóng dáng của những gương mặt thân quen, hay hoàn toàn xa lạ. Con đường cứ trải dài trước mặt, bước đi hay dừng lại thật cũng chỉ là cái cớ của những người hoài nghi. Mỗi lần nhìn lại những gì đã đi qua, tôi vẫn ngỡ ngàng xen chút hối tiếc vì đã cố mà cứ chưa đến nơi đã dừng lại, cứ lướt qua mà không hề có chút khác ngoài dửng dưng.
Ánh mắt lấp lánh những niềm tin, niềm hi vọng của người thân, bạn bè bỗng chốc chỉ là những giọt buồn đọng lại nới khóe mắt kia. Chút xao động, chút mảy may thơ ngây khiến mọi thứ đi qua giới hạn mà cũng không qua nổi cái giới hạn gian thường của lẽ đời, phận số. Nếu đã không mang đến sao lại nỡ mang đi những hạnh phúc mỏng manh, chút yêu thương còn sót lại. Rồi bỗng chốc, mọi thứ hụt hơi, rớt xuống, lặng lẽ mà yên tĩnh đến lạ thường. Cái suy nghĩ thoáng qua cũng không mang lại chút gì cứu vớt nơi bản thân đã ngã gục. Hiện thực ngổn ngang, quá khứ hoang tàn, chôn vùi vào đâu trong mạch dòng suy nghĩ kia. Hay là cứ bất chấp, cứ làm liều đánh cược với cuộc đời này? Rồi ngày mai, bước đi, dừng hẳn hay ngoảnh lại mà tiếc nuối dòng trôi của mùa kí ức, của những đơn thương một thời, của cái lạnh lẽo bao trùm kỉ niệm.
Mong manh như chiếc lá còn sót lại giữa mùa đông, cũng sẵn sàng trút xuống dù chỉ là một cơn gió thoảng lướt qua. Dù đâu đó vẫn còn tiếng gọi vọng lại, chút níu kéo của một thời xa xôi, nhưng có chăng đã quá muộn màng. Lá vàng lá rụng, hoa tàn sang đóa nhụy hương. Cái lẽ vốn thường tình đâu đâu cũng thế, nhưng hay sao chỉ đôi ba người nhận lấy hoặc bỏ đi. Ánh trăng tàn, mờ ảo sáng sao mà thấy thấp thoáng bóng dáng ai kia. Âu cũng là ùa về đúng lúc bởi mải mê kiếm tìm chỉ toàn vô vọng.
Yêu thương trôi qua, hạnh phúc có ở lại? Bao nhân duyên trên đời vốn lẽ cứ đến rồi đi, người mong người nhớ nhưng người lại hững hờ tình si. Người không ở lại, người cũng không dứt hoài nghi.
Hiền Phương -
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet