Anh, một chàng trai với bao nhiêu hoài bão về tương lai và dường như lúc nào cũng vội vàng cho mọi thứ. Còn em, một cô sinh viên với bao nhiêu thử thách phía trước. Mình xa nhau cũng chưa lâu nhưng sao em thấy thời gian dài quá vây, hình như mọi thứ càng ngày càng trở nên khó khăn hơn. Khi mà khoảng cách, thời gian cứ đẩy chúng ta xa nhau. Khi mới yêu anh em đã nghe bạn em nói rằng " không nên yêu sinh viên năm cuối " Em cười trừ và cho đó là điều không đáng để nghĩ. Thế nhưng thấm thoát đã hết thời gian sinh viên và về với cuộc sống bươn trải với công việc.Đồng nghĩa với việc em phải xa anh.
Nhớ khi ta gần nhau. anh đã hứa rất nhiều. Anh vẽ lên búc tranh tuyệt đẹp cho tương lai hai đứa. Rằng anh sẽ chờ em, rồi 1 ngày không xa mình sẽ lại được ở bên nhau, anh sẽ nắm tay em đi hết con đường còn lại. Nếu phải xa nhau điều em tiếc nuối chính là quá khứ ngọt ngào ấy. Nhớ những cái ôm nhẹ nhàng mà ấm áp của anh. Nhớ những lời hứa anh dành cho em mà mỗi khi nghĩ đến em bỗng thấy yên lòng. Người ta thường nói "khi yêu ta sẽ quên đi mọi khó khăn, trở ngại " thế nhưng em vẫn giật mình mỗi khi nghĩ về chuyện hai ta, Nghĩ về khoảng cách giữa anh và em.
Em sợ một ở nơi xa đó anh sẽ thấy cô đơn và rồi tìm đến 1 vòng tay khác thay thế em mang niềm vui ấm áp đến cho anh. nhiều khi em dặn lòng mình phải đặt niềm tin vào anh. Vì anh đã hứa. Vì anh cũng yêu em như em yêu anh vậy. Nhưng anh ơi làm sao đây khi xa anh, em cũng cô đơn nhiều lắm và em dù có cố gắng gạt đi hết những suy nghĩ tiêu cực như vậy thế nhưng vẫn không khỏi buồn và hụt hẫng khi nghe những câu nói lạnh nhạt của anh. Có thể là do em quá nhạy cảm quá đa nghi, nhưng em thật sự sợ điều đó sẽ xảy ra. Tình yêu thật khó mà nói trước được. Khi mà yêu người ta đặt hết niềm tin vào nhau. Nếu cứ theo cái quy luật giản đơn như vậy thì sao lại có những chuyện tình phải dang dở bởi một trong hai thất hứa. Càng hy vọng lại càng thất vọng nhiều hơn.
Nhiều khi trong em hiện ra cái suy nghĩ hay là mình chia tay bởi cơ hội mình đến với nhau hình như rất ít. Nhưng có một định lý muôn thủa là lý trí không thắng nổi trái tim. Trái tim em như tan ra mỗi khi nghĩ về điều đó. Dù có mạnh mẽ đến bao nhiêu thì em cũng không là được điều. Vì em đã quá quen với cảm giác được anh yêu thương.... Mỗi ngày qua đi em đều nhớ đến anh và cùng với đó em là nỗi lo sợ cho tương lai chúng ta. Và câu hỏi mình sẽ yêu nhau bao lâu luôn chiếm một phàn không nhỏ trong tâm chí em... bức tranh tuyệt đẹp mà anh đã vẽ nên liệu nó có hoàn hảo. Cô dâu trong lễ cưới của anh liệu có là em không?.
Hiền Moon -
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet