(Xuôi nhớ ngược thương...)
Nếu như bây giờ, đêm đẩy nhớ, rượu đưa lời:
- Em thèm anh đến chết!
Anh có tin không?
Chắc là không đâu anh nhỉ. Vì có ai lại đi tin lời nhớ nhung của người đã tự tay bẻ gãy mối lương duyên để bỏ mình mà đi. Ai lại đi tin lời thở than của người vừa mới hôm qua thôi đã lạnh như băng bước đi không một cái ngoái đầu – biết đâu là cuối cho người – sắp – cũ.
Có ai tin được lời đó, nhất lại là trong lúc say .
Nhưng đúng thế đấy, anh! Rốt cuộc thì em chỉ là một người hèn nhát. Hèn nhát đến độ không dám giữ anh lại bên mình chỉ vì sợ cạnh em, anh không được đủ đầy hạnh phúc. Hèn nhát đến độ phải trả anh về với tự do chứ không thể trói anh vào những buổi hẹn hò ràng buộc chỉ như trách nhiệm phải gánh và nghĩa vụ phải trao. Hèn nhát đến độ biến thành kẻ xấu xa trong mắt người mà mình yêu nhất. Để lời thương cũng không dám nói, phải đợi rượu ngấm vào tim, môi mới dám thốt lời.
Em rất sợ những lúc mình say, khi hơi men xoắn xuýt lấy tâm và che mờ đi lý trí. Mọi thứ xung quanh em chỉ quay vòng rồi hội tụ về một phía – anh. nỗi nhớ ngẩn ngơ bấu víu lấy thứ cồn vừa đắng, vừa cay. Rượu càng vào, thì tình càng tỉnh. Mắt em nhắm, nhưng hờn, yêu còn thức – giãy hết mình để cởi trói lao về phía bóng anh.
Em rất sợ, lúc say, mình lại đến tìm anh. Khi bóng tối bủa vây, gió thổi những lằn roi khiến lòng em trống hoác. Sợ những thói quen lại khiến em không kìm lòng được mà quên mất, mình đã chia tay...
Sẽ thế nào nếu anh trông thấy những lúc em bất chấp chuốc rượu để mình say? Em rồi cũng sẽ tầm thường như biết bao người con gái khác. Để một chàng trai đến và ngang nhiên cướp trái tim mình đi mất. Em đã nghĩ mình sẽ mạnh mẽ, sẽ không thể lụy tình như những cô gái yêu đuối ngoài kia.
Nhưng cho đến lúc phải để mình chếnh choáng giữa thực và mơ, em có giống người đang cúi xuống cầu xin anh thương hại? Em có giống kẻ chỉ muốn đưa tình yêu ra làm trò ngây dại? Em có giống kẻ bỡn cợt đã nói kết thúc, giờ lại muốn anh trở về?
Đêm đặc quánh, nỗi nhớ muốn bốc hơi. Lại thêm một lần em mượn rượu để vùi nhớ - quên vào một góc. Muốn xếp hết buồn vui, muốn gấp lại hình ảnh của người đã cũ kia rồi bỏ mặc trên gác xép. Để thời gian phủ bụi hết những tâm tình.
Em chỉ sợ, lúc này, khi nhung nhớ không kịp ngăn. Em sẽ mở toang cửa và chạy đi tìm người tình mình đã mất. Để tình yêu không kịp nén, nước mắt không kịp rớt. Em lại vùi mình vào cánh tay anh. Rồi thú nhận em chẳng thể quên, thành thật rằng em muốn tìm đường quay lại, khảng khái rằng em không thể từ bỏ...
Có ai đó, giữ lại em đi!
Lạc Hi -
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet