Người ta nói đúng, trái tim con người vốn dĩ rất chật hẹp, nên chỉ chứa mỗi một người trong đó đủ để người ta cảm thấy hạnh phúc và yên an. Nhưng anh ơi, yêu anh em bất an hơn mọi người, bởi vì em biết tình yêu ấy sẽ chẳng bao giờ thuộc về em. Đừng tự trách mình vì đã không đáp lại được tình cảm của em tại vì anh chưa bao giờ có lỗi cả. Sai là do em, trăm ngàn lần cũng là do em, không thể buông bỏ những thứ chưa bao giờ là của mình.
Anh vẫn hiện diện ở đó, ngay bên cạnh em, mà lòng em lại chênh chao những cảm xúc khó tả. Có thể khi người ta nhìn vào em, người ta sẽ bảo em ngốc. Ừ thì em ngốc nên mới bước vào ngõ cụt như hiện tại.
Anh biết không, mọi lúc mọi nơi em đều nhìn thấy anh, dù là ở hiện thực hay ở trong tâm tưởng. Có đôi lúc cảm xúc trong em như đổ sập, cũng bởi vì em chứng kiến điều mà em không muốn thấy. Vẫn hành lang ấy, vẫn góc quán ấy thường ngày em thấy anh, nay có thêm một người nữa đi cùng. Em đã đau, đã khóc, đã tự gào thét, con tim em như bị ai đó bóp nghẹt, quặn thắt. Nhưng, em lấy cho mình cái quyền gì để làm điều đó khi bên anh em chỉ là ảo ảnh, hay gần hơn nữa em chỉ là một người dưng đi bên anh với vai trò chỉ là một cô em gái. Đau lắm anh…
Đi bên anh, chưa lần nào em thôi tự dặn mình đừng ảo tưởng bất kì điều gì khác. Bởi lẽ ảo tưởng càng nhiều thì khi sự thật được phơi bày người đau nhiều nhất lại là chính em. Em cũng không biết mình đang làm gì nữa, chỉ biết có cái gì đó thôi thúc em mạnh mẽ đi theo anh như thế.
Sẽ ra sao nếu một ngày em dừng bước lại? Liệu em có ngăn mình chạy theo tiếng gọi của những yêu thương một lần nữa? Biết bao giờ em mới chịu đứng lại và buông tay anh ra, bởi níu lấy vạt áo anh thật sự rất mong manh, chỉ cần một tích tắt em buông lơi, có lẽ em sẽ ngã gục đi mất.
Dừng lại để yêu thương người khác liệu em có nên không anh? Hay em cứ bám lấy em như thế nhé! Nhưng mà chắc không được đâu, vì bên anh đã có một người mà! Liệu em có làm mệt mỏi cho hai người hay không?
Em muốn quên, quên hết tất cả những nỗi đau của hiện tại để bước về phía không anh - nơi ấy không có mặt trời chiếu rọi, chỉ có tình cảm của em là chưa bao giờ vơi. Nơi ấy chắc sẽ chứa đầy những nước mắt mà em phải tự mình lặng lẽ lau đi. Nơi ấy, sẽ không còn những động viên của ngày hôm nào, nơi ấy chẳng biết là bình yên hay nỗi nhớ…
Hà Nguyễn -
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet