Ngày anh đến, anh nắm lấy tay cô, cô vỡ òa trong hạnh phúc. Cô đấm mình trong vị ngọt tình yêu, cô vẽ lên một bức tranh tương lai chỉ bằng một màu hồng. Ngày cô chính thức trở thành một nửa của cuộc đời anh, cô đã khóc, giọt nước mắt hạnh phúc của một cô gái vừa đôi mươi.
Hạnh phúc, cô nên hiểu sao cho đúng đây? Khi niềm tin trong cô vụng vỡ, khi giọt nước mắt hạnh phúc ngày nào giờ chỉ còn niềm đau. Và mùa đông ấy, cô buông tay anh ra, để anh đi về nơi có tình yêu ngọt ngào. Đau đớn, tuyệt vọng cô gần như buông xuôi tất cả, buông xuôi cả bản thân mình, mặc cho số phận đẩy đưa.
Buông tay - phải chăng là sự giải thoát cho cả hai hay một người hạnh phúc, một người lặng lẽ chờ, lặng lẽ hi vọng trong mỏi mòn.
"Vâng anh đi đi" cô để anh ra đi, nhưng thật tâm cô rất mong giữ anh ở lại. Rồi anh vẫn đi, anh đi về nơi chưa bắt đầu cùng cô, nơi đó có một cô gái khác, đang đứng trong ban mai chờ anh. Cô lặng người dõi theo bóng anh, thầm mong anh hạnh phúc.
Mùa đông ấy, cô chạnh lòng trên phố khi người người tay trong tay. Cô lạnh, cô lạc lõng, bơ vơ giữa chính dòng đời của mình. Uất nghẹn xâm chiếm lấy cô. Cô lại khóc, cô không oán trách, những giọt nước mắt khóc thương cho thân phận một đời con gái.
Yêu, được và mất, cuối cùng được gì ngoài những hư vô.
Anh không nắm lấy tay cô khi đông về như xưa nữa. Có lẽ cô sẽ dùng chính đôi tay mình lau khô đi những giọt nước mắt, và đôi tay cô thôi mãi đợi chờ đôi bàn tay ấy nữa. Cô sẽ trở nên mạnh mẽ hơn và không mặc cho định mệnh sắp đặt cuộc đời mình nữa...
Uyen Nguyen -
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet