Không có anh, trái đất đất vẫn quay. Không có anh, sáng mặt trời vẫn mọc, chiều mặt trời vẫn lặn. Không còn anh, đồng hồ vẫn chạy đều đặn 24h. Chỉ có điều, không có anh, em chưa bao giờ là ổn. Em nhớ mỗi khi được anh ôm từ phía sau, được anh vẹo hai cái má mập, được anh hôn nhẹ lên vầng trán rồi được anh ôm trọn vào lòng. "Rồi em sẽ ổn thôi" là câu độc thoại duy nhất mỗi khi nỗi nhớ về anh tràn ngập trái tim này.
Giờ này anh đang làm gì nhỉ? Gió đông về có làm đôi bàn tay em thể không nắm của anh lạnh không? Sáng ra anh có bị muộn học khi không có những cuộc gọi kêu thúc anh dậy sau những đêm cày game lén em không? Có ai chúc anh ngủ ngon mỗi đêm khi hộp tin nhắn của em đã trống rỗng...
Chúng ta gặp nhau sau những lần đợi chờ, sau những ngày tháng yêu thương lẫn nghi ngờ, trách móc, lần cả những hờn giận vô cớ. Và mình xa nhau sau những lần cãi vã, sau những lần cách xa về khoảng cách
Biết mình không thể bên nhau mà sao vết thương trong em vẫn cứ dày vò. Nhắm mắt lại, niềm tin lại vỡ theo những yêu thương đã qua. Em chỉ biết im lặng bên anh, thầm lặng dõi theo anh từng ngày qua. Nếu anh nghĩ cố gắng theo dõi cuộc sống của một người không còn gì với mình là sai, thì em chấp nhận là người có lỗi sai trong tất cả. Như con ngốc, em chìm sâu vào quá khứ, cứ ngỡ anh vẫn còn đây, cứ vậy mà em cố gắng vượt qua từng ngày cô đơn, cô đơn đến phát sợ anh à.
Im lặng để nước mắt không kịp tuôn ra khi ai đó vô tình nhắc đến anh. Im lặng để anh không phải bận tâm về những gì em đang trải qua, nó khó khăn đến nhường nào. Im lặng để được mãi bên anh.
Em muốn nói cho anh nghe về những tháng ngày không còn anh. Em đã phải vượt qua nó bằng những lần khóc như mê muội trong đêm, bằng những lần ngơ ngác nhìn người khác lại hóa thành anh, rồi đột nhiên mỉm cười với người ta như người ngớ ngẩn. Em muốn nói cho anh biết về những lần lang thang trên phố chỉ mình em. Đứng giữa ngã tư đường vừa quen vừa lạ, giữa những dòng xe đang hối hả, đột nhiên em thấy cô đơn đến độ muốn bật khóc...
Em không hiểu, không hiểu tại sao người ta nắm tay nhau làm gì rồi lại buông tay nhau anh nhỉ?
Không có anh, trái đất đất vẫn quay. Không có anh, sáng mặt trời vẫn mọc, chiều mặt trời vẫn lặn. Không còn anh, đồng hồ vẫn chạy đều đặn 24h. Chỉ có điều, không có anh, em chưa bao giờ là ổn. Không anh, em lười ngủ, đến cả ăn cũng vậy, em chỉ cần nằm đấy nghe vài bài nhạc, hát vu vơ và nhớ về anh. Em nhớ mỗi khi được anh ôm từ phía sau, được anh vẹo hai cái má mập, được anh hôn nhẹ lên vầng trán rồi được anh ôm trọn vào lòng. "Rồi em sẽ ổn thôi" là câu độc thoại duy nhất mỗi khi nỗi nhớ về anh tràn ngập trái tim này.
Ngày thật dài khi vắng anh...
Ryley Anh -
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet