Thời gian đã rời xa chúng ta, kéo theo những gì vẹn nguyên nhất của tuổi trẻ đi mất. Chúng ta không thể khăng khăng giành giật, cũng không thể tự ý buông tay.
Café Màu xám
Bản nhạc không lời chầm chậm chầm chậm lan tỏa tới từng centimet diện tích trong quán café. Lâm thủ tay vào chiếc tạp dề, biếng nhác dựa người vào quầy bar, lặng lẽ chờ chiếc máy xay rè rè hoạt động. Mắt cậu lơ đãng nhìn về phía khoảng không trắng xóa, mờ đục ngoài ô cửa sổ. Hôm nay quán vắng khách. Vì trời lạnh nên rất ít người chọn đến đây vào những ngày nhiệt độ sắp chạm đến 5 độ C như thế này để nhấm nháp một tách café.
Thế nhưng, tại góc khuất gần cửa sổ, nơi có đặt một cái kệ đựng vài ba chiếc mô hình đàn dương cầm kiểu cổ mà Lâm sưu tập được trong những lần lang thang nơi cửa tiệm bán đồ lưu niệm cũ, có một cô gái nhỏ nhắn đang lặng lẽ ngồi một mình. Khăn len xám tro kết hợp với áo khoác cùng màu, mái tóc lòa xòa rất tự nhiên. Những ngón tay trắng muốt lần rờ trên tách sứ, thi thoảng gõ nhẹ tạo ra những âm thanh nhỏ trong vắt, hàng lông mi dài khép hờ, khóe môi mím chặt toát lên vẻ lạnh lùng.
Cô gái ấy đã liên tục đến quán nhiều ngày nay, và chỉ ngồi một mình ở đó rất lâu mới trở về. Sự tồn tại lạ kỳ ấy khiến Lâm chú ý. Cậu bỏ thêm một thanh kẹo socola cạnh tách capuchino, rồi bưng tới bàn cô gái.
- Xin lỗi, nhưng tôi không gọi socola!
Linh tròn mắt, những ngón tay thon dài cầm thanh socola lên, rồi cất giọng gọi Lâm khi cậu định quay người bước đi.
- Không sao, cái này là phục vụ miễn phí, bạn cứ tự nhiên!
Lâm cười nhẹ, xoay lưng bước về phía quầy. Đúng rồi, phục vụ miễn phí, cho những người đến đây một mình, lại đặc biệt, như cô!
Trời xám xịt, và gió vẫn lật tung từng đoạn ký ức lên để làm lộ ra trước phông nền ảo não, những nỗi đau được giấu thật kỹ trong nơi sâu thẳm nhất của mỗi người. Linh bước ra khỏi không gian ấm cúng cùng tiết tấu chậm chạp, biếng nhác của Màu xám, xốc lại chiếc khăn còn vương mùi café nồng nồng, rảo bước về phía bến xe bus cách đó không xa.
Cảm giác nặng nề khiến Linh không nén được tiếng thở dài. Đã hơn hai tháng kể từ khi Vũ biến mất. Cô đã bắt đầu những ngày tháng chờ đợi, hoang hoải không điểm dừng thế này, và tin tưởng rằng nhất định cậu ấy sẽ quay lại.
“Vũ, hôm nay tớ lại đến Màu xám, cậu vẫn nhớ lời hứa của chúng ta chứ? Sao lại để tớ chờ lâu thế này?”.
Chiếc xe bus lặng lẽ di chuyển, lướt nhẹ nhàng như cơn gió qua cậu con trai đang tự đẩy xe lăn, hướng về phía quán café nằm lọt thỏm trong góc phố. Quán café “Màu xám”, lẫn trong vẻ u uẩn của gió đông. Có những cuộc gặp gỡ chỉ là sượt qua trong khoảnh khắc như thế!
“Vũ cậu biết không? Đông lạnh quá, còn tớ thì rất nhớ vòng ôm của cậu!”.
Linh áp tay lên mặt, một giọt nước mắt khẽ rơi xuống. Một người lấy lý do gì để chờ đợi ai đó lâu đến thế?
***
Sắp Noel, quán café bắt đầu đông khách. Lâm tuyển nhân viên để phục vụ kế hoạch mùa giáng sinh. Cậu chọn ngay Linh trong số những người đến nộp hồ sơ. Chính Lâm cũng không rõ vì sao, hoặc là trực giác mách bảo, hoặc là thiện cảm kỳ lạ với cô gái đặc biệt này.
Lâm mở thêm một quầy bánh ngọt, mùa giáng sinh sẽ hướng tới những cặp tình nhân, với những chiếc bánh thiết kế độc đáo có kèm quà tặng . Mỗi ngày, Linh đều bận rộn với những mẻ bánh không rời tay. Nhưng chỉ cần rảnh một lát là thấy cô ngồi thẫn thờ, hoặc cúi đầu viết lách, rồi lại ngẩn ngơ. Lâm thích quan sát Linh làm việc, vẻ cặm cụi, chuyên chú bộc lộ thật tự nhiên. Cậu chưa từng thấy ai khi làm việc lại có một sự yêu thích như vậy, đến nỗi khiến cậu vô tình bị cuốn hút.
Rõ ràng đây là một cô gái nhìn vẻ ngoài thì lãnh đạm, nhưng nội tâm lại rất yếu mềm, thường xuyên quan tâm đến người khác nhưng lại không biết chăm sóc bản thân. Thế là mỗi ngày, bên cạnh chỗ Linh làm bánh luôn luôn đặt sẵn một ly café sữa đá, vị sữa ngọt lịm, còn hương café thì chỉ thoang thoảng, đủ để cái dạ dày của ai kia không bị chủ nhân nó hành hạ.
Lâm cảm thấy cứ mỗi ngày trôi qua, cậu lại quan tâm cô gái kia thêm một chút, cho đến khi sự quan tâm biến thành thói quen. Cho đến khi phát hiện, Linh chẳng làm gì hết, nhưng chính cậu đã tự đem hình ảnh cô giấu trong tim mình.
***
Khi Linh đưa những chiếc bánh cuối cùng chuẩn bị cho ngày mai vào tủ lạnh, ngẩng đầu lên thì đồng hồ treo tường đã điểm gần 11h. Cô vội vã khoác chiếc áo kaki lót bông màu đen to sụ, chuyến xe bus cuối ngày đã bị lỡ mất, phải mau chóng trở về trước khi muộn hơn.
- Anh không về ạ? - Linh hướng về Lâm vẫn đang ngồi phía sau quầy pha chế, hỏi nhẹ.
- Có chứ, nhưng đang đợi em!
- Đợi em làm gì ạ?
- Đưa em về, muộn thế này rồi!
- À, em quen rồi, không sao đâu ạ!
- Trời lạnh thế này, anh chở em, đừng ngại! Giờ xe bus hết chuyến rồi, xe ôm hay taxi đều nguy hiểm.
- Nhưng mà …
- Còn nhưng cái gì, đi thôi!
Giáng sinh đến gần hơn, khách mua bánh với café mang đi cũng nhiều lên. Lâm theo thường lệ bê cho Linh cốc capuchino, chợt thấy cô thất thần, khuôn mặt bỗng dưng trắng bệch, từng ngón tay gầy guộc bấm chặt lấy mặt bàn, ửng đỏ. Lâm nhìn theo ánh mắt Linh, quán lúc này chẳng có ai, chỉ riêng chỗ ngồi cạnh cửa sổ, bên kệ đựng mô hình đàn dương cầm kiểu cổ, một cậu con trai ngồi trên xe lăn, lặng lẽ nhìn sang cửa hàng bán đàn đối diện.
Lâm gọi Linh đến hai lần, chỉ thấy cô quay đầu nhìn cậu thẫn thờ. Biểu cảm sửng sốt thoáng vụt qua một chút, rồi cô lảo đảo bước về phía chiếc xe lăn. Cậu thanh niên quay lại, một khuôn mặt giấu trong chiếc khẩu trang bệnh viện. Lâm chỉ thấy ánh mắt cậu con trai sững sờ giây lát, rồi nhíu chặt.
- Vũ … là cậu … phải không?
- Xin lỗi … cô là?
Thanh âm nhẹ nhàng, mờ đục, không ai để ý đến một chút run rẩy thoáng qua trên những ngón tay được vịn chặt vào thành xe lăn. Chỉ một loáng, Linh đã run rẩy, cô hoang mang nhìn vào mắt người đối diện.
- Vũ, cậu sao thế? Mình, Linh đây mà … Cho dù không nhìn được khuôn mặt cậu, hay là cậu có ngồi xe lăn, thì cậu vẫn là cậu. Sao lại tỏ ra không quen biết mình?
- Cô nhận lầm người rồi, tôi không phải là người cô tìm đâu, xin lỗi! – Vẫn là giọng lạnh tanh, và dứt khoát.
Vũ xoay bánh xe, hướng về phía cửa. Chẳng ai biết được, khuôn mặt khi nãy tĩnh lặng sau chiếc khẩu trang bỗng chốc nhăn lại, và đôi đồng tử đen thẫm bắt đầu long lanh. Một giọt nước mắt từ từ chảy xuống rồi nhanh chóng tan đi. Cơn đau buốt dưới chân và vết thương trong tim hòa làm một, từng đợt từng đợt khiến cậu bặm chặt đôi môi nhợt nhạt.
“Xin lỗi, Linh, xin lỗi cậu…”
“Mặc dù nhớ cậu, nhưng không thể gặp cậu…”
Linh thất thần một lúc, rồi bật dậy đuổi theo chiếc xe lăn sắp khuất dạng trên con phố vắng. Cảm giác uất ức bỗng chốc vỡ òa, bung tỏa khắp trái tim đang đập dồn dập. Nhưng Linh đuổi mãi, cũng không thể chạm đến, đôi chân cứng đờ. Mặc cô ra sức chạy, thân ảnh trước mắt vẫn cứ xa dần.
- Vũ …
Linh hét lên một tiếng khô khốc, phảng phất sự hoang mang, tuyệt vọng, như xé toạc lồng ngực. Tiếng gọi run run như cơn đau buốt tận tim, cuốn vào với gió rét lạnh. Chiếc xe lăn chậm dần, và người thanh niên với bóng lưng cô độc khẽ xoay người lại.
Hai người cứ đứng nhìn nhau như thế, như hiện thực và hư ảo đan xen, mà chỉ cần chạm nhẹ là đối phương sẽ lập tức biến mất như chưa từng xuất hiện.
Những giọt mưa đông bắt đầu rơi xuống, phủ lên không gian một màu trắng muốt như những bông tuyết xoay trong gió.
Như đưa tay về phía trước, khuôn mặt hiện lên vẻ thẫn thờ, xót xa. Đây đích thực là Vũ của cô rồi, là Vũ bằng xương bằng thịt. Thế nhưng, đôi chân không thể cử động giấu trong tấm chăn mỏng và cơ thể yếu ớt kia là gì? Bằng ấy thời gian biến mất để rồi xuất hiện trước mắt cô là dáng vẻ ấy?
Cảm giác bất lực trước Vũ khiến cơn đau dội lên từ lồng ngực càng trở nên rõ ràng, chiếc áo len ướt sũng nước, đôi mắt nhòe lệ hòa cùng mưa tê tái. Bất chợt, ý thức trở nên mơ hồ, thân ảnh trước mắt mờ dần, Linh ngất đi trước mắt người con trai cô vẫn ngày đêm chờ đợi.
Vũ hoảng sợ, cuống cuồng đẩy xe lăn đến gần người con gái đang nằm bất động trong mưa. Người mà cậu ngày đêm vẫn nhung nhớ, vẫn ước có thể sống mãi để hàng ngày có thể ngắm nhìn cô lâu hơn một chút, đang ngã xuống trước mắt cậu. Nhưng bàn tay buốt lạnh bất chợt khựng lại khi thấy cậu thanh niên với chiếc ô màu xám chạy vội về phía Linh. Rồi vẫn là người ấy, hoảng hốt bế Linh đi, bỏ lại cậu một mình giữa cơn mưa nặng dần.
“Phải, tớ bây giờ chỉ là người tàn phế thì lấy tư cách gì để bảo vệ cho cậu? Lấy tư cách gì để ở bên cậu?”.
Trong làn mưa tê buốt, có một dáng hình con trai với bóng lưng cô độc đang run rẩy, chiếc khẩu trang tuột ra để lộ khuôn mặt nhợt nhạt, tiếng khóc không thể bật ra, chỉ là những giọt nước mắt và tiếng nức nở bất lực khẽ biến mất trong không khí.
“Cũng tốt, nếu tớ đã không thể ở bên, thì mong người khác sẽ chăm sóc cậu, thay tớ!”.
***
Linh sốt cao, cơn sốt kéo dài liền hai ngày, Lâm ở bên cạnh chăm sóc không rời. Khuôn mặt Linh bình thường vẫn tái nhợt giờ trở nên mỏng tang đến độ có thể nhìn rõ cả mạch máu. Nhìn cô, cậu bỗng trào dâng cảm giác xót xa, phải kiềm chế mới không ôm chặt cô vào lòng.
Lâm biết, cậu không nên dành tình cảm cho Linh, bởi vì cô ấy trước sau gì cũng không yêu cậu. Một người con gái tựa như cơn gió thổi từ nơi lạnh lẽo nhất, cậu chỉ có thể đứng bên cạnh sưởi ấm cho cơn gió bớt giá lạnh, chứ không phải là bến đỗ mà cô ấy cần.
“Nhưng, chỉ cần như vậy thôi, cũng tốt!”.
- Linh, đừng ốm nữa, anh đau lòng lắm. Dù biết tình cảm của anh chỉ là một phía, nhưng anh không thể ngăn bản thân mình ngày càng thích em hơn. Từ lần đầu tiên chú ý đến em, anh đã thích em rồi, cái vẻ ngoài thờ ơ xa cách, nhưng lại như được em cố tình tạo ra để che giấu nội tâm yếu đuối. Hàng ngày, nhìn em thẫn thờ, nhìn em vui vẻ, nhìn em u buồn, anh đều có mong ước muốn che chở cho em vậy. Người con trai ấy là người em yêu sao? Anh muốn nói rất nhiều, nhưng không biết làm sao để mở lời, cũng không cách nào nói rằng anh thích em. Nhưng cho dù thế nào đi chăng nữa anh vẫn muốn ở bên, chăm sóc em, bảo vệ em. Kể cả em có không yêu anh, kể cả em chỉ dành tình cảm cho một người khác, có được không? ...
Lâm thì thầm rất nhỏ vào tai Linh, từng lời từng lời như nhịp điệu rõ ràng của trái tim đang đập. Rồi cậu thở dài, bước về phía ban công, không thể thấy mi mắt người con gái đang nhắm nghiền kia khẽ động, một giọt nước mắt nóng hổi trào ra …
***
Giáng sinh …
Mưa phùn nhè nhẹ, hòa trong cái lạnh tê buốt. Linh trở lại làm việc, quán café đông dần lên vào buổi tối. Cô vẫn mang một vẻ lãnh đạm, xa cách, chỉ chừa lại nét ủ dột trên gương mặt là không giấu nổi. Những chiếc bánh làm ra, thiếu đi một cảm giác ấm áp quen thuộc, nhắc nhở về một mùa đông mất mát, đau thương.
Khi quán chuẩn bị đóng cửa, Lâm đã rửa xong dụng cụ lẫn chén đĩa. Linh lau tay, mặc áo khoác chuẩn bị về nhà. Bỗng dưng, một cậu con trai trạc tuổi cô bước vào. Cậu ấy nói là bạn của Vũ, muốn gặp Linh nói chuyện.
Linh sững sờ, gần như câu chuyện của người kia, cô không nghe rõ. Chỉ thấy trước mắt thế giới sụp đổ, khiến cô cảm giác như đang chới với trước miệng vực sâu. Nỗi đau trào lên từ lồng ngực, Linh bặm chặt môi, cố để cho mình không nức nở, nhưng nước mắt cứ chảy dài, vết thương trong tim ứa máu.
Cuốn nhật ký của Vũ được trao vào tay Linh. Cô mở từng trang, nét chữ quen thuộc đập vào mắt, ấm áp như có hơi ấm của cậu.
“Tớ không đến hẹn, cậu giận không? Lúc tỉnh dậy ở bệnh viện sau tai nạn, chân tớ đã bị hỏng rồi! Trong não tớ còn một cục máu tụ, không thể phẫu thuật, vì nằm ở vùng nguy hiểm. Tức là không cứu được, chỉ chờ chết! Bao nhiêu cảm xúc hỗn loạn lẫn sợ hãi cứ chen nhau trong lòng tớ. Tớ sợ lắm, Linh, giá mà cậu ở đây!”
“Đầu tớ bắt đầu đau, hàng ngày phải truyền dịch. Cậu có hiểu cảm giác biết sẵn cái chết đang đến gần mà không thể làm gì, thế nào không? Là bỗng một ngày tỉnh dậy bị vứt xuống một cái hố đen rồi trơ lì nhìn đất được lấp xuống. Nhưng tớ đã không khóc, dù tuyệt vọng như thế, tớ vẫn cứ gắng gượng với suy nghĩ, không có tớ, cậu phải làm sao?”
“Hôm nay lạnh quá! Tớ không được ra ngoài nữa. Bác sĩ bảo cục máu tụ đang to dần lên, sắp vỡ. Lúc nó vỡ, là lúc tớ sẽ chết. Linh, ước gì tớ có thể gặp cậu một lần trước khi chết thì tốt nhỉ? Nhưng cậu mà nhìn thấy bộ dạng tớ lúc này, cậu sẽ sợ lắm!”.
“…”
Những trang giấy về sau bị nhàu, nét chữ xiêu vẹo … Linh biết, lúc viết những dòng chữ này, Vũ đã rất đau.
“Hôm nay, cố tình đến quán café để gặp cậu. Định nhìn cậu lâu lâu một chút nhưng lại bị cậu phát hiện ra. Haizz, cuối cùng vẫn để cậu phải khóc, xin lỗi cậu, đã không thể hoàn thành lời hứa với cậu. Xin lỗi, Linh, xin lỗi cậu, vì tất cả!"
Linh không biết, hôm đó là lần cuối cùng cô gặp Vũ, lần cuối cùng cô nhìn thấy người con trai mà cô yêu thương nhất. Mối tình đầu của cô, chỉ một thời gian ngắn ngủi, bỗng chốc biến mất không dấu vết …
Một chiếc mô hình đàn bằng gỗ được gửi kèm cuốn nhật ký. Là kỷ vật cuối cùng Vũ tự làm trong chuỗi ngày phải chịu đựng những cơn đau đớn, hành hạ cho đến khi cậu trút hơi thở cuối cùng. Kỷ vật ấy, trao lại nguyên vẹn cho cô gái mà cậu yêu bằng cả cuộc đời. Trên nắp chiếc đàn mô hình có khắc chữ, nổi bật giữa ánh sáng đèn, như được phát sáng bởi vô vàn màu sắc lung linh.
“L&V”
***
“Mùa đông năm ấy, mối tình đầu cũng là mối tình khắc sâu nhất thời thiếu nữ của tôi, đã vĩnh viễn mất đi. Nhưng tôi không muốn chôn vùi hình ảnh của cậu ấy. Tất cả những gì chúng tôi đã có, sẽ vĩnh viễn sống, cùng với tôi”.
“Vũ, đông sắp tàn rồi. Tớ thấy gió hôm nay không lạnh bằng hôm qua. Công việc của tớ vẫn tốt, chuyện học hành vẫn ổn. Tớ hứa với cậu, nhất định sẽ sống thật tốt, tớ hứa đấy!”.
Cuốn nhật ký được chia đôi, một nửa Linh tiếp tục viết cho Vũ, một nửa còn lại, cô bắt đầu tự viết cho mình. Thời gian đã rời xa chúng ta, kéo theo những gì vẹn nguyên nhất của tuổi trẻ đi mất. Chúng ta không thể khăng khăng giành giật, cũng không thể tự ý buông tay. Bởi vì đôi khi, tiếp tục sống không chỉ là trách nhiệm nữa, mà còn là giúp ai đó hoàn thành nốt phần nguyện ước dang dở.
Có những người trẻ, vì thiếu may mắn nên đã phải sớm rời khỏi cuộc sống này. Nhưng chỉ cần là một góc kỷ niệm mà họ để lại, cũng sẽ được cất giữ thật cẩn thận, và trân trọng mãi về sau.
Linh biết, tuổi trẻ của Vũ, cũng như một nhân vật trong bộ tiểu thuyết mà cô rất thích, sẽ bất hủ ngàn đời.
…
Lâm nhớ lại hình ảnh cậu con trai chìm trong hơi lạnh buốt của gió rét, cùng màu xám xịt của nền trời, họa thành một bức chân dung tuyệt đẹp. Tình yêu của Vũ, của Linh, và cả trong lòng cậu, vốn dĩ như ánh lửa bập bùng trong đêm đông rét mướt, nhìn bề ngoài mỏng manh, yếu ớt, nhưng có sức mạnh ủ ấm cho những người thương yêu.
Lâm sẽ nói với Linh, mình bằng lòng làm ánh lửa, để thay Vũ sưởi ấm cho cô suốt những mùa đông lạnh giá về sau. Dẫu cho Linh suốt đời không thể quên Vũ, dẫu cho Linh chưa thể chấp nhận tình cảm của cậu, nhưng chỉ cần được ở bên cô, âm thầm yêu thương, là đủ.
Để rồi chỉ đợi chờ một cái gật đầu, là trái tim sẽ bừng sáng. Kết cục của họ, là đau khổ, hay là hạnh phúc, chỉ có thể dùng thời gian để trả lời …