Tôi tình cờ đọc được một bài viết trên mạng nói rằng: trong tình yêu, con gái không nên đánh đổi tuổi xuân để chờ đợi, hay trao gửi niềm tin cho người mà cô ấy yêu; rằng con gái mà đặt cược vs thời gian, thì chắc chắn sẽ thua. Và người tôi thích, chẳng biết tình cờ, hay vô ý lại comment vào bài viết ấy: "con gái có thì, đừng nên chờ đợi". Tôi thắc mắc, liệu có phải anh bảo tôi nên dừng lại, quên đi mối tình nửa vời của tôi vs anh, dù cả hai đều không đủ dũng khí, cả hai đều không kiên định để đặt dấu chấm hết.
Ấy vậy mà cô gái nào cũng thế, một khi đã yêu, và thực sự yêu một người, có ai vì một vài lời khuyên, hay vài cái status trên mạng mà buông tay? Nói "em sẽ không bao giờ buông tay anh", có lẽ là một lời hứa hào nhoáng và vĩ đại quá. Bạn có nào đủ bền bỉ, hay đủ dũng cảm, có bất chấp tất cả, vì một người con trai hay không? Tôi chắc nhiều người không cần suy nghĩ sẽ trả lời là có, câu trả lời chất chứa bao hy vọng, cả sự kiên quyết, yêu thương, và đôi khi là cả vô vọng nữa. Hay bởi vì "đau thì sẽ buông" nên người ta muốn thử thách để kiểm tra sức chịu đựng của bản thân?
Tôi đã từng nghe câu chuyện về một anh con trai, chia tay người yêu đi du học, vì cả hai đều không thể "yêu xa", và rồi lên máy bay, anh ta quen ngay một người con gái khác, anh ấy yêu cô gái mới, như chưa từng có người yêu lúc trước, như chẳng hề mảy may suy nghĩ rằng mình vừa mới chia tay. Anh ấy không đủ bản lĩnh để giữ tình yêu của mình, và cũng không đủ bản lĩnh để vượt qua "thói quen" thích cái mới của cậu trai mới lớn. Tôi đã từng nghĩ yêu xa là một cái gì đó trong sáng và thuần khiết, và những con người bất chấp khoảng cách thời gian và cả không gian để yêu nhau thật tuyệt vời, tình yêu của họ thật đẹp biết bao,...
Còn tôi, tuy chẳng bản lĩnh được như họ, cũng đem yêu thương khờ dại chất chứa thành những làn sóng mạnh mẽ, để cuốn đi những lo sợ, tôi mặc kệ chính mình phiêu du nơi biển rộng, về đâu không biết, tôi bất chấp dành tình cảm cho anh, nuôi dưỡng nó hằng ngày, bất chấp dù có mệt mỏi vì thứ tình cảm chênh vênh cũng nhất quyết không buông, bất chấp rằng nếu anh đi du học, mọi thứ sẽ hoàn toàn kết thúc. Và người con trai ấy sao lại cứ cho tôi hy vọng như thế, anh không quyết, cũng chẳng nói sẽ yêu tôi thật nhiều, anh không cố làm tôi phải tin anh. Anh hiểu rõ, con gái có thì, nhưng anh lại không kết thúc, vậy chẳng lẽ sự chờ đợi của tôi sẽ được giới hạn bằng khoảng thời gian từ giờ cho đến khi anh nhấc bàn tay mình ra xa khỏi tầm với của tôi, để nó chơi vơi hơn cả những gì nó đã từng nếm trải?
Chờ bao lâu là đủ? Đến khi tôi học xong đại học, bắt đầu một cuộc sống mới, tôi đi làm và gặp một anh chàng chốn công sở, rồi chúng tôi sẽ yêu nhau và đi xa hơn?
Chờ bao lâu là đủ? Đến khi tôi 28, 29 và buộc phải kiếm người người cho khỏi "lỡ thì"?
Chờ bao lâu là đủ? Đến khi tôi thành một người phụ nữ thành đạt, và những anh chàng hèn mạt đến vs tôi chỉ vì tiền của tôi? Hay nếu tôi thất bại, thì tôi sẽ mãi mãi một mình?
Chờ bao lâu là đủ? Đến khi anh nói tôi hãy dừng lại đi, đừng dành tình cảm cho anh nữa, và tôi sẽ quay lưng đi? Hay là tôi vẫn cứ cứng đầu và bướng bỉnh dõi theo anh dù biết mình đang dò dẫm trong biển sương mù dày đặc không có lối ra?
Chờ bao lâu là đủ? Đến khi anh đã có gia đình, và tôi sẽ đau đớn vì mình mù quáng trong vô vọng?
Chờ bao lâu là đủ? Chờ đến khi cả anh và tôi đều thực sự trưởng thành và hối hận vì mình chờ mãi hay sao?
Tôi từng nghe ai đó nói, khi còn trẻ thì hãy làm thật nhiều việc, vì còn có thể sai. Khi nhiều tuổi rồi, người ta ko có quyền sai nữa. Vậy giới hạn của già và trẻ là gì? Hay đợi đến khi mình sang đến cái dốc bên kia của cuộc đời vẫn thấy mình còn sung sức và nhiệt huyết lắm?
Yêu có bao giờ là đủ? Nếu đau đớn vì yêu là thừa, tại sao người ta vẫn cứ yêu?
Vậy thì, chúng ta... sẽ chờ đợi đến bao giờ, hả anh?
Bạch Vân -
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet