Chớp mắt như gió thoảng mụ Nở cũng lê lết chấp chới sang mùa xu hào thứ 30 roài. Nếu 60 năm một cuộc đời thì mụ cũng lếch thếch đi được nửa chặng đường đời. Cũng đủ các vui buồn hỉ nộ ái ố, đủ các đắng cay lẫn ngọt ngào...Không biết nếu cho bắt đầu lại từ đầu thì mụ sẽ thế nào? Có trời mới biết được, khi mụ cứ nghênh ngang sống theo cái kiểu: Muốn mạnh mẽ sắc sảo nhưng vẫn mang bản chất đầy mong manh và cảm xúc! Nhiều lúc mụ tự hỏi: Chả biết cái hạt bụi nào đã hóa vào kiếp cái thân ta? Để mang hình hài này lớn dậy...
Sắp 30 tuổi, vẫn chỉ cố học cách để mà biêt "nắm - buông", "cho - nhận" với những thứ ở trong đời, với những người ở quanh ta. Cố gắng hiểu cho được một phần sự bao dung, nhẫn nhịn của đất trời. Cố gắng hiểu cho đúng một phần cái tùy duyên của vạn vật nhân tình thế thái... Để khi trở về với cát bịu vẫn sẽ được thênh thang vẹn nguyên như hạt cát ngày nào, không khắc khoải không hoang hoải không tê tái...
Sắp 30 tuổi, mới nhận ra gia đình là cái nôi của đạo đức tình cảm, và tài sản quý giá nhất mà bố mẹ để lại cho con cái là cội nguồn và ý chí.
Sắp 30 tuổi mới nhận ra, nếu mất anh chị em ruột thì sẽ không bao giờ có thêm nữa vì máu chảy ruột mềm là thế.
Sắp 30 tuổi, sẽ tin rằng: Tình yêu là định mệnh và những người là định mệnh của nhau sẽ tìm đúng đường về, bởi một số người sinh ra vốn là dành cho nhau nên vẫn chờ nhau nhé - những người là của nhau. Và tình yêu thật sự là càng yêu càng thấy mình dũng cảm, kiên định, tận tâm... Là sẽ bỏ ngoài tai những tò mò thắc mắc bấp bênh xa xôi hay khó nhọc...Là khi bất chợt cô đơn hay tủi thân kéo về làm tổ thì lòng tin vào điều duy nhất sẽ vực dậy tất cả mọi yêu thương!
Sắp 30 tuổi, vẫn biết có những người bạn sẽ không bao giờ có thể quên được, dù có hiểu lầm hay ít liên lạc, có còn được thường xuyên gặp nhau hay xa cách. Thì bạn bè là thứ không dễ đổi thay hay dối trá. Có chăng vì cuộc sống vội vã và xô bồ sẽ quăng mỗi người ra một góc mà thôi, chứ điều gì đã có thì nó vẫn sẽ là như vậy, không thể phủ nhận được!
Sắp 30 tuổi, và đã có lúc biết thế nào là cảm giác chùn chân mỏi gối nhưng vẫn có thể gượng dậy, hạnh phúc và đớn đau, cay đắng và ngọt bùi luôn song hành trong cuộc sống này. Quan trọng là mình sống trung thực và dám đối diện với chính nó. Người đời có thể tung hô hay dè bỉu mình nếu họ muốn, nhưng điều đó không hề quan trọng vì có những điều không phải ai cũng xứng đáng để hiểu, và có những thứ chỉ cần mình biết riêng mình và ta biết riêng ta!
Sắp 30 tuổi, mới học được giá trị cốt lõi của cuộc sống nó nằm ở chính những niềm vui giản dị, ở tình người mộc mạc, ở những điều giám vì nhau mà cố gắng, ở những lúc dù khó khăn chông chênh nhưng sẽ phấn đấu thật tâm thật lòng!
Và quan trọng nhất, sắp 30 tuổi mà mình vẫn được khỏe mạnh, được yêu thương, được sống tự lập, được tự mình quyết định và chịu trách nhiệm về những việc liên quan. Vì vậy thêm một tuổi mới thấy vỡ vạc ra được nhiều điều, mới thấy trân quý nhiều thứ! Và cứ thênh thang đón nhận tuổi 30 thôi. bởi vì một điều giản đơn và ai cũng thế, rằng: Khi con người ta ba mươi, con người ta sẽ khác!
AND ME TOO!
P/S: Tự sự cho mùa xu hào ẩm ương thứ 30 của mụ Nở - dấu mốc nói lên cái sự lẩm cẩm già cả nên sẽ thích được tự mình chúc mình sinh nhật đầu tiên và sơm sớm một chút!
Miền Cát Trắng -
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet