vì công việc như lũ cuốn đi hối hả, tôi cứ lần lữa chưa tới. Chỉ đến khi đọc được ở đâu đó câu trích dẫn: “Nếu bạn cứ viện hết lý do nọ đến lý do kia để từ chối đi du lịch, nghĩa là bạn hoàn toàn không muốn đi”, tôi mới quyết tâm lên đường, về xứ sở của hoa tam giác mạch đúng mùa hoa đua nở.
Đoàn chúng tôi khởi hành lúc 3 giờ sáng trên xe máy, khi Hà Nội còn say giấc nồng. Tiếng gió trong đêm báo hiệu trước một chuyến đi đầy cảm xúc, với tâm trạng háo hức của những kẻ chẳng biết gì đón đợi mình phía trước.
Mất khoảng 8 tiếng chạy xe, chúng tôi tới với thành phố Hà Giang. Lạ một nỗi, sao đã đến Hà Giang rồi mà vẫn chưa thấy dốc, chưa thấy đèo… Chúng tôi cứ thong dong mà đi, nhưng phải đến con đường lên Quản Bạ, mới thấy thế nào là đường núi Đông Bắc.
Mỗi một đường cua lại cong veo, dốc đứng, khiến nhiều tay lái phải run rẩy. Hãi nhất là khi đang đến khúc cua, một bên là vực sâu mà đột nhiên trên đỉnh dốc lại xuất hiện một chiếc ô tô, “hung thần trên đường” phóng tới, vượt qua được rồi mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Hiểm trở là vậy nhưng cảnh quan Hà Giang cũng biết chiều lòng người, khiến ai ngắm cũng náo nức trong lòng. Mỗi khi vượt qua một con dốc, chúng tôi lại thấy mở ra trước mắt cảnh núi, rừng bao la, trùng điệp.
Những rặng núi xanh dốc đứng bao vây và nhìn xuống mép vực sâu hoắm là những thửa ruộng bậc thang xếp lớp, mảng khối chỗ xanh, chỗ vàng, nơi úa tàn rơm rạ, chẳng khác nào một bức tranh. Tiếc là chúng tôi lên vào tháng 10, nghĩa là đã qua mất mùa lúa chín vàng, nhưng chỉ thế này cũng đã đủ khiến cảm xúc dâng trào.
Quản Bạ, núi đôi Cô Tiên là cái mốc đầu tiên khiến ai nấy phải dừng lại: “Ô, a”. Từ trên mép núi cao ngất nhìn xuống là những thửa ruộng xinh xắn, xen lẫn xóm làng thanh bình, với dãy núi đôi xanh miên man như một giấc mơ có thật. Gió mát trên đỉnh đèo thổi về, làm vơi đi cái mệt nhọc của kẻ cầm lái và cái lo lắng, sợ hãi của người ngồi sau.
Nhưng chúng tôi chẳng ngờ được những gì xảy ra phía trước. Chỉ dừng lại ở một góc cua đổ xăng, chúng tôi bị lạc nhau, đoàn tách làm hai, cố gắng phóng về nhà nghỉ đã đặt trước ở thị trấn Yên Minh. Hãi hùng nhất là trời trở tối rất nhanh, mới có 5 giờ 30 chiều mà đã nhá nhem, khó thấy mặt người.
Chúng tôi cứ vừa đi trên con đèo, vừa tập trung cao độ, nhìn vào những khúc cua loằng ngoằng như mê cung đánh đố. Ban ngày, núi rừng thần tiên là thế mà về đêm, cảnh trí mờ mịt, vực đen thăm thẳm, lại có ánh trăng vằng vặc trên cao, dễ dàng hù dọa bất cứ ai, là lúc núi rừng thể hiện rõ nhất cái oai thiêng, bí ẩn của nó. Chỉ đến khi về nhà nghỉ, chúng tôi mới dám trò chuyện lại về chặng đường đã qua, nhưng tin chắc rằng trải nghiệm ấy chẳng thể nào quên trong đời.
Ngày thứ hai ở Hà Giang vẫn là một ngày đẹp trời, với nắng vàng như rót mật trải trên cao nguyên xanh rì. Qua một đêm nghỉ ngơi, chúng tôi đã phục hồi sức khỏe và cả nhiệt huyết để tiếp tục hăm hở trên những chặng đường. Điểm đến tiếp theo là Lũng Cú, cột cờ ở cực Bắc của tổ quốc, nơi mà chỉ cái tên đã khiến lòng người tấu lên khúc reo ca hoan hỉ.
Đường đến Lũng Cú khá đẹp, giữa đường, chúng tôi ngỡ ngàng trước rất nhiều núi cao, đèo quanh co lên địa đầu đất nước, lại thỏa nguyện trước đồi hoa tam giác mạch ngất ngây sắc hồng phớt. Hoa tam giác mạch nhỏ xinh, được trồng từng dãy, người dân ở đây thường dùng để làm món bánh mỳ tam giác mạch, tiếc là chúng tôi chưa có cơ hội nếm thử miếng bánh độc đáo này.
Dọc theo những chái nhà, những đồng tam giác mạch, chúng tôi còn được ngắm những em bé dân tộc xinh xắn, ánh mắt hấp háy, bạn nào cũng thích ăn kẹo và cười rất tươi khi chúng tôi giơ máy ảnh. Trẻ em ở đây rất ngoan, có bé 4, 5 tuổi đã địu em sau lưng. Những đứa trẻ sau này khi chúng tôi gặp trên Lũng Cú không được ngoan bằng, thường ùa ra luôn miệng đòi tiền, âu cũng không phải vì chúng mà vì người miền xuôi đã đưa tiền, làm bọn trẻ thành thói quen xấu.
Bon bon trên đường tìm ra km 442, cột mốc cuối cùng ở cực Bắc nước ta, chúng tôi chợt thấy con đường khép dần lại, chỉ còn một lối đi nhỏ xíu chỉ đủ một chiếc xe đi qua, một bên là vách đá lởm chởm, bên kia là vực sâu hoắm. Tưởng rằng đó là con đường đi, đám con trai cho xe vượt lên phía trước, qua những chỗ đá sắc nhọn và những vạt núi sạt mất một bên, khiến ai nấy khiếp vía.
Đến nửa đường, chúng tôi đành đầu hàng, vì con đường này quá đáng sợ, ngàn cân treo sợi tóc nên dừng lại, xuống xe. Nhưng trước khi quay lại, vẫn còn kịp ngắm nốt quang cảnh có một không hai dưới chân mình, lại gào vang để nghe tiếng núi đồi đáp lại từ phía chân trời, một cảm giác khó lòng có lại lần hai: vừa sợ hãi, vừa phấn khích.
Đến Hà Giang đoàn chúng tôi không quên thưởng thức một tô cháo Ấu Tẩu.
Mua một ít củ Ấu, một ít thịt trâu gác bếp về làm quà.
Thoát khỏi con đường rùng rợn kia, chúng tôi leo lên cột cờ Lũng Cú, ngắm giang sơn gấm vóc từ góc độ này, dưới lá cờ đỏ phần phật bay, mới thấy Việt Nam đẹp, tú lệ đến ngẩn ngơ, chẳng bõ công chúng tôi nhịn cả bữa trưa một mạch tới đây. Gió trên đỉnh Lũng Cú lồng lộng, lòng người cũng thêm háo hức, cũng chính niềm háo hức bất tận với những chuyến đi ấy đã tiếp sức cho những tâm hồn trẻ, để ngày mai trên con đường,mọi người tiếp tục đối mặt với những thử thách ở xứ sở tam giác mạch.
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet