Đã hơn một năm, em không gặp anh. Chẳng biết anh sống ra sao? Có khỏe không? Anh vẫn chăm chỉ với những mối quan hệ khác chứ? Chết thật, em lại quên, chúng ta xa nhau lâu rồi, còn là gì của nhau nữa đâu mà phải tự vấn nhỉ, chỉ đơn giản là một thói quen thôi anh, rất khó bỏ nếu như nó đã được hằn sâu vào trong tâm trí một người. Anh có hạnh phúc bên những người mới không anh?
Cuộc sống của em vẫn diễn ra như thường ngày. Em vẫn tiếp tục công cuộc học hành, vẫn đi làm, vẫn chăm chỉ cần mẫn viết lách mỗi ngày để hoàn thành cho cái ước mơ có được một cuốn sách cho riêng mình, vẫn ấn bản thân em vào những công việc bận rộn chỉ để không còn thời gian rảnh mà nghĩ về những gì không đáng nghĩ, về những con người không đáng bận tâm. Nhưng em lại thất bại mất rồi. Ngày anh bỏ em lại, em đã khác rất nhiều hay đơn giản trước nay vẫn vậy mà giờ em mới nhận ra con người em, em đã nghĩ suy hơn rất nhiều về cuộc đời, về cuộc sống xoay vần, đã chẳng còn nhiều việc, nhiều người khiến em vui, những nụ cười giờ đây khô héo theo những ngày dài vô tận. Em đã mất dần đi bao cảm xúc yêu thương mà con người ai cũng cần phải có, trong tim em giờ chỉ còn là một khoảng trống rộng hoác, chẳng thể lấp đầy.
Khi tình cờ gặp lại anh, anh nhẹ nhàng lướt qua em như những con người xa lạ ngoài kia, chẳng một nụ cười, một ánh nhìn, phải chăng khi hết yêu rồi thì tình nghĩa đã qua cũng trở nên vô nghĩa hay sao? Anh bỏ rơi em lại với những nỗi đau, bỏ lại em với những ánh mắt thương hại về một cuộc tình chóng vánh, chẳng hồi kết, em không mang lại được cho anh những điều anh cần, vậy nên vứt bỏ em cũng chỉ là một chọn lựa trong kệ hàng đầy màu sắc phải không anh?
Gặp lại anh, cái câu hỏi tình yêu của anh với em là lừa dối hay chân thành lại rộn lên trong em, vậy anh có trả lời không? Khi một tấm gương đã vỡ, sẽ chẳng bao giờ gắn lành lại được sẽ chỉ còn những mảnh vụn văng tứ tung. Tình yêu cũng không phải ngoại lệ, đã kết thúc thì thôi đành cho nó trôi đi như vốn dĩ nó phải vậy. Lúc yêu nhau, em đã vứt bỏ những nghi ngờ của bản thân để chạy đến bên anh mà không chút chần chừ hay toan tính. Những lúc anh buồn hay gặp khó khăn trong công việc, anh có thể gọi cho em nhưng anh không cho em cơ hội đó.
Vì anh, em đã thay đổi bản thân để phù hợp với anh, để anh có thể không phải lo lắng cho em, để anh biết rằng em không còn trẻ con khi bên anh, để anh có thể bình yên khi bên em, và những cố gắng của em vì anh, bị anh ném đi chẳng vấn vương chút nào. Những điều em hy vọng thật xa vời. Ngay cả khi thời gian trôi qua thật nhanh cũng không làm em quên đi. Tất cả những ngày tháng mà em đã cố gắng lúc này đều tan như bọt biển.
Anh đã dạy cho em hiểu rằng cuộc sống của chúng ta vốn dĩ tràn đầy những đớn đau. Và hơn hết là bản thân mỗi con người khi gặp những nỗi đau đó phải kiên cường để vượt qua. Những nỗi buồn , những tổn thương, những vết cắt sẽ mãi mãi không thể chữa lành, nó sẽ rỉ máu khi những ký ức cũ ùa về nhưng em sẽ dũng cảm đối mặt với chúng, đối mặt với sự thật anh đã đi rồi, đi khỏi cuộc đời em.
Anh đi rồi, em không còn có thể yêu ai được nữa, không cho phép bản thân được tin vào bất cứ một con người nào nữa. Làm sao mà em có thể yêu thêm lần nữa khi những con người đến sau kẻ nào cũng giống như anh? Rồi họ cũng sẽ bỏ em đi theo những hương sắc mới. Em đã tự nói với bản thân rằng em có thể sống mà không cần ai bên cạnh hết.
Em tự hỏi bản thân mình sẽ có một ngày nào đó anh nói với em rằng em là người quan trọng nhất đối với anh? Và liệu anh có buồn không khi mà chỉ còn mình anh bước tiếp? Chắc anh sẽ không buồn đâu phải không anh.
Một tương lai không có em đâu có buồn thương gì nhiều trong trái tim rộng lớn của anh, đâu có là gì trong con người chỉ muốn làm tổn thương người khác và cười hả hê vì đã bỏ rơi một người. Anh nhỉ?
Hải Trần -
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet