Nhớ có lần đọc được ở đâu đó trong 1 cuốn sách của Minh Nhật có vài dòng: "Trong cuộc sống nói chung, có ba loại người tôi ghét nhất: bọn đạo đức giả, lũ vô trách nhiệm với cuộc đời, và đám người yêu cũ của người yêu. Hai loại đầu, về căn bản thì bạn có thể nhắm mắt làm ngơ, có nghĩa là nếu chúng nó không chọc vào bị gạo của tôi, thì tôi cũng chả can hệ gì đến cuộc đời chúng. Còn loại thứ ba thì rất khó, kể cả họ không làm gì tôi, tôi cũng cứ tự phát điên lên. Ngạn ngữ có câu: "Trời đã sinh ra người yêu mình tại sao còn sinh ra đám người yêu cũ của anh ấy" chính là như vậy. Oan nghiệt!" Ấy là khi những cô gái kia đã là quá khứ, chỉ vô tình chạm đến, động đến...đến trước hay đến sau không có tội, và quá khứ ấy cũng sẽ vô tội, vô trách nhưng còn em?
Em có ích kỉ quá không khi lạnh lùng bước đi bỏ mặc anh ấy với cả khoảng trời vụn vỡ và rồi quay lại khi anh ấy quyết định nắm lấy tay chị? Không dễ dàng gì để anh ấy bước qua được quá khứ kia và bắt đầu cuộc sống mới, chia tay anh ấy em yêu thêm người mới, quen thêm ngưới mới để rồi khi anh ấy cũng bắt đầu xoa dịu tim mình bằng việc yêu một người thì em lại không cam chịu, không chấp nhận và bằng mọi giá phải phá vỡ cái tình yêu mới chớm nở ấy
Em có mệt mỏi không khi cứ phải tỏ ra yếu đuối, mỏng manh, cô đơn và tội nghiệp trong mắt anh ấy, khi phải dùng quá khứ đã qua và nước mắt để níu giữ người em đã từng bỏ rơi? Có mệt mỏi không khi cứ phải cùng lúc một mình diễn hai vai, ngoài mặt thì em luôn nói "Chúc anh hạnh phúc", tỏ ra mình cao thượng để rồi sau lưng lại cám dỗ, níu kéo anh ấy? Em làm thế, anh ấy có hạnh phúc nổi không? Em ở đâu khi anh ấy suy sụp, khi anh ấy gục ngã? Em ở đâu khi anh ấy cần em, cần tình yêu mà anh ấy bao bọc và bảo vệ mấy năm trời?
Con trai, nhất là với một người con trai nặng tình như anh ấy sẽ chẳng đủ tàn nhẫn đễ bỏ em lại bơ vơ và hạnh phúc với tình yêu mới, sẽ có lúc nhưng không phải lúc em không còn ai ở bên, em cô đơn rồi đủ các thứ mà em vẽ ra. Ngày trước xem phim, chị hay phát điên với những thằng bị mấy con giả tạo qua mắt nhưng giờ nếm trải thì mới thấy chỉ có đàn bà mới hiểu thấu được lòng dạ đàn bà. Đàn ông họ chỉ biết rằng những cô gái tỏ ra yếu đuối, mỏng manh, tội nghiệp thì luôn cần sự che chở...còn cô gái ngày ngày bên cạnh họ, luôn miệng nói rằng "em không sao" "em ổn" thì không...
Chị chẳng giành giật vì vốn dĩ tình yêu không phải thứ có thể cầm lấy, cất đi và cho vào tủ kính. Cứ cho là em hả hê vì nhận được sự quan tâm từ anh ấy, mấy câu hỏi thăm hay thương hại, cứ cho là em hài lòng với thành quả mà em dày công diễn xuất mới có được, nhưng em à...chẳng có chiếc mặt nạ nào bao bọc được khuôn mặt em vĩnh viễn đâu, và cũng chẳng có sự giả tạo nào che đậy được sự ích kỉ, tham lam của em mãi được.
Có thể trước đây em với anh ấy đã từng yêu nhau thắm thiết, nếu có ai xuất hiện người đó sẽ là kẻ thứ ba...nhưng bây giờ bên anh ấy đã có cô gái khác, họ yêu thương nhau, trân trọng nhau...nếu em cố tình xen vào giữa thì em chính là kẻ thứ ba....không phải kẻ thứ ba nào cũng đáng ghét nhưng kẻ thứ ba nào cũng đáng thương và tội nghiệp.
Gió -
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet