Sài Gòn vào mùa mưa, một mùa bình thường trong năm nhưng lại rất đỗi đặc biệt trong em. Mưa, là khi em nép vào anh cho xua tan cái lạnh bao trùm thành phố. Mưa, là khi em lăng lẽ chia tay mối tình đầu trong một buổi chiều tầm tã những nỗi đau. Anh để lại trong em những hạnh phúc đơn giản và những nỗi đau ngấm ngầm không dứt suốt nhiều năm tháng. Em đi trong cơn mưa đầu mùa với chiếc ô màu đỏ, khẽ rùng mình vì một cơn gió chiều vô tình chạm vào em, có thể đã rất lâu, rất lâu rồi chúng ta không gặp lại nhau...
Chiều Sài Gòn mưa buồn lắm, em có cảm tưởng cả thành phố này không ai nhìn thấy em và nỗi cô đơn đang chất đầy trong em. Em không hình dung rõ về nỗi cô đơn đó, nhưng nó đã theo em nhiều năm tháng qua, kéo lê em, vắt kiệt em, em đã không chống chọi lại nó, em mặc sức cho nó cào cấu và phá hủy bản thân mình. Em để mình rơi vào cái hố sâu kí ức, chôn mình trong những dĩ vãng tình yêu đẹp đẽ để quên đi nỗi trống rỗng và sự thương tổn đang chất chồng. Nhưng chiều mưa này, khi em gặp lại anh trên con đường chúng ta từng qua, em đã cảm nhận nỗi nhớ thương chảy tràn từng ngóc ngách cơ thể mình, cho dù em sống cùng quá khứ nhưng em lại tỉnh táo với hiện thực và đối với em, đó là đỉnh điểm của nỗi đau.
Chúng ta gặp nhau trong một quán cà phê cũ kĩ chiều mưa năm ấy. Vừa nhìn thấy anh, em đã toan cướp đi sự cô đơn hiện hữu tồn tại nơi anh, cô đơn đến mức một cô gái nào đó có thể sợ hãi khi nhìn thấy điều đó.Tình yêu không đến ngay sau đó, nhưng vào một chiều mưa rất lâu sau em đã nhận lời hẹn hò cùng anh, để những chuỗi ngày mưa Sài Gòn năm đó chúng ta rong ruổi khắp các nẻo đường thành phố, cảm nhận trong mưa là hương vị tình đầu mới mẻ và ngọt ngào. Suốt thời gian đó, em yêu thương anh và nghĩ nhiều về hạnh phúc, em nép mình vào anh và không lo sợ gì về những ngày sắp đến vì sự vững vàn em nhìn thấy nơi anh. Một chiều mưa nơi quán cũ, anh nói chúng ta chia tay. Em hoàn toàn trống rỗng khi gần như không có khái niệm gì về nó. Chia tay ư? Vì điều gì chăng khi mà cả anh và em đều biết chúng ta không thể sống thiếu nhau? Chia tay ư? Em đã sai lầm khi nghĩ sự hòa hợp này là tuyệt đối?
Em đã bước đi rất nhanh và không nhìn lại, em sợ nhìn thấy anh và nỗi cô đơn cũ tồn tại trong anh. Chúng ta cách xa như thế, chằng chịt hoài nghi và thương tổn, em không cho phép mình nghĩ về một lý do chia tay nào đó khi em có hàng trăm hàng nghìn lý do khác cho chuyện gặp gỡ này. Quanh chúng ta là nỗi cô đơn mà không ai có thể xé bỏ, một Sài Gòn đông đúc và ồn ào cũng không ai nhìn ra ai đang đau đớn đến cùng cực, họ giấu vào trong nỗi đau của riêng mình và lặng lẽ bước qua nhau... Đêm đến phố lại lên đèn, trong những ngôi nhà nhỏ của thành phố là những con người chôn chặt nỗi cô đơn, để khi giấc ngủ ập đến họ mơ những giấc mơ về hạnh phúc và tình yêu, bỏ qua cái thực tế bẽ bàng hiện tại. Tình yêu trong những giấc mơ là những phát biểu hoàn hảo đến mê người, để sau đó họ đớn đau cho chính mình và tự vỗ về nỗi cô đơn của mình trong tận cùng những thương tổn...
Chiều mưa này em nhìn thấy anh. Anh giờ chững chạc hơn nhiều từ lần cuối chúng ta gặp nhau. Em cũng toan bước lại gần để chào hỏi anh nhưng thật sự thời gian đã khiến em ngại ngần làm điều đó. Chỉ là nhớ thôi, rồi em sẽ quên gấp nhiều lần như thế, bởi em không tin vào sự kết thúc của tình yêu nếu lý do không bắt đầu từ chính nó. Hẹn anh một chiều mưa Sài Gòn khác, tại hai nơi trong cùng thành phố, chúng ta cùng ngước nhìn lên bầu trời và vỗ về nỗi cô đơn của chính mình, cho phép nhau quên hàng trăm lý do gặp lại để em có thể một lần nhìn thấy cầu vòng, tin vào tình yêu thật sự và mạnh mẽ bước một mình qua nhiều mùa mưa nữa...
Thiên Bình -
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet