Với cái cảm giác miệng đắng ngắt, nước mắt mặn chát, đau đớn như dao đâm vào tim, anh hết yêu em vì anh thích người con gái khác. Anh hết yêu em vì mệt mỏi với em, anh hết yêu em đơn giản vì anh chán em rồi.
Anh ra đi với nỗi đau còn lại chỉ một mình em. Anh không hay biết, vì anh đang vui, vì anh hạnh phúc mỉm cười với niềm vui mới...vì anh thấy được giải thoát.
Chỉ còn em, lặng lẽ đứng nhìn rồi lặng lẽ khóc. Em khóc vì em bị bỏ rơi, em khóc vì em thấy bản thân mình thật đáng thương và đáng trách.
Em tự bảo vệ mình, lại bằng những "Nếu – Thì"
Nếu ngày trước em không yêu anh thì giờ em đâu đau khổ thế này, nếu em nghe lời mọi người chấm dứt với anh sơm thì anh đâu có cơ hội bỏ rơi em trong nhục nhã như thế này.
Và em khóc...vì em tổn thương quá nhiều.
Em đang tự làm cho bản thân mình bị tổn thương, nhưng em lại muốn em tổn thương vì anh, để em thoát khỏi cái bóng của anh, để anh không ám ảnh em nữa. Để em an ủi bản thân rằng, em sẽ sống tốt hơn anh, đó là cách trả thù độc ác nhất.
Em tự nhắc nhở bản thân mình rằng em đủ tự tin để yêu anh, thì em cũng đủ mạnh mẽ để chấp nhận đau khổ và rời xa anh.
Em đọc đâu đó có người nói rằng "Ngày đầu tiên chia tay , người kia trở thành tất cả. Ngày thứ hai trở lại là một nửa. Ngày thứ ba còn một phần tư. Và giảm dần theo cấp số nhân cho đến mãi mãi...Nhưng theo quy luật của Toán học thì dẫu có chia đến vô cùng lần vẫn không bao giờ bằng 0 được nên những người cũ không bao giờ là không gì cả...
Em không khóc, em cũng không buồn, em cũng không đau nhiều nữa. Vì sáng còn rất sớm, ngày chỉ mới bắt đầu...Dẫu có khó khăn đến mấy, thì mọi thứ cũng chỉ mới bắt đầu"
Tạm biệt anh!
Bắp -
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet