Trăng đêm nay tròn quá. Nhưng trăng tròn lại quá sáng, trăng quá sáng trăng lại lạnh, trăng lạnh anh lại càng cô đơn. Nỗi cô đơn, đó có lẽ chính là điều anh cảm thấy sợ hãi nhất. Anh hiểu. Cô đơn tận cùng. Là khi rất buồn mà chẳng thể cúi mặt xuống cho nước mắt rơi, vì sợ sẽ chẳng có đôi tay ai giúp anh lau khô chúng.
Trăng qua rằm trăng lại sứt vài mảnh. Anh cũng sợ tuổi trẻ qua đi nhanh chóng. Khi anh đã tự nhủ sẽ dành cả tuổi thanh xuân của mình để có được em, nên anh sợ tuổi xuân qua đi, và anh lại về tay trắng.
Chúng mình đã nói yêu nhau chưa nhỉ? Tình yêu đâu thể là chuyện mà anh muốn là sẽ có được. Biết vậy, nên anh chờ trông nhiều lắm. Giá như em sẽ nói yêu anh nhỉ, giá như em sẽ vì anh mà chối từ tất cả những cuộc tình đến sau. Giá như... Và giá như anh chẳng phải nói thêm lời "Giá như".
Em đến với anh giữa một mùa cô đơn rất vội, anh thầm cảm ơn chúa trời đã mang em tới, để những ngày dài cô đơn của anh cũng lững thững ra đi và mất hẳn. Để rồi, anh lại trở về với nỗi cô đơn, những nỗi cô đơn lớn dần, vòng vèo và khúc khuỷu. Nỗi cô đơn, nỗi sợ, nỗi lo, nỗi buồn... Ơ kìa, cuộc đời sao nhiều nông nỗi. Anh phải làm gì để qua hết thời gian?
Thành phố đêm về ngập trong trăng. Những vòm lá xanh xao chen ùa trong đốm sáng. Cứ nhắm mắt lại là tâm trí nghĩ tới em. Anh không ngủ được. Trằn trọc. Trăn trở. Phải mất bao lâu để yêu một người? Phải mất bao lâu để quên một người? Và phải mất bao lâu để có được một người?
Em này. Sau này, khi chúng mình yêu nhau, anh sẽ làm việc thật nhiều, sẽ dành tặng em những món quà em thích. Sau này, chúng mình hãy mặc những chiếc áo có in hình nhau nhé, anh muốn cả thế giới biết rằng, trái tim anh và em, chỉ có nhau mà thôi. Sau này, em đừng hỏi anh đang làm gì, đang nghĩ về ai, bởi bất cứ lúc nào cũng thế, câu trả lời mãi mãi vẫn là em.
Anh đã nói yêu em nhiều rồi, chỉ còn em chưa nói.
Thành phố này, đẹp vì có em, cô đơn cũng vì em không ở lại, buốt giá cũng vì em đã rời xa. Trái tim anh, ấm áp là vì em ở cạnh, đơn độc là vì em hờ hững, chai sần là vì em không cần. Chúng mình yêu nhau. Rồi mai này lỡ chúng mình buông tay nhau. Phải làm sao nhỉ?
Sẽ chẳng thể giận nhau khi đã từng nhờ nhau mà hạnh phúc. Sẽ chẳng thể quên nhau khi đã từng vì nhau mà đau khổ. Thật khó quá phải không em?
Vì thế, em đừng loay hoay tìm người này, tìm người khác. Hãy tin ở anh này. Trái tim anh khóa cửa rồi, chỉ đủ chỗ cho mình em ở đó. Vì thế, em đừng nghĩ sẽ dành tuổi xuân của mình để yêu ai khác. Hãy vì anh mà từ chối mọi cuộc tình đến sau. Em cũng mỏi mệt rồi phải không, đừng chạy đi đâu nữa, hành trình tình yêu đến anh là về đích được rồi. Hãy ở lại cạnh anh.
Em này. Em có nhìn thấy con đường phía trước không? Chúng mình sẽ đi tiếp.
Đi hết.
Cùng nhau...
Sơn Paris -
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet