Chỉ cần nghĩ đến việc anh đang tay trong tay với người con gái ấy là em lại khóc, khóc như một đứa trẻ đòi mẹ mua quà. Em hoàn toàn bất lực và gục ngã. Níu kéo anh em cũng không làm được thì em là người thua cuộc rồi phải không anh? Anh sẽ quay lại nếu em nếu kéo chứ hay anh sẽ làm em tổn thương lại càng tổn thương hơn. Rồi người con gái kia, cô ấy sẽ đau khổ đến tột cùng của sự nhớ nhung, của lòng căm thù như em lúc này.
Em biết anh sẽ chẳng bao giờ đọc được những dòng chữ này nhưng em không hiểu tại sao mình vẫn muốn viết ra. Phải chăng sự cô đơn đang thôi thúc em hãy nói ra tất cả để lòng nguôi ngoai hơn. Tận sâu trong tiềm thức của mình em luôn mong những gì đang diễn ra là một sự hiểu lầm. Em cứ mãi cố gắng gồng mình lên chỉ để tìm kiếm lấy một lí do bào chữa cho những lỗi lầm của anh cũng như an ủi lòng em mọi chuyện rồi sẽ qua. Có phải em đã quá ngờ nghệch khi cứ tốn thời gian vào những điều không thể cứu vãn được. Lí trí em ngay lúc này đã bị con tim bóp nghẹn mất rồi và đến khi nào em mới thoát ra được hả anh?
Anh biết mà đúng không anh? Anh nhẹ nhàng đến bên em và chúng ta đã vun đắp nên một tình yêu lãng mạng, một tương lai ngọt ngào tràn ngập hương vị của hạnh phúc. Và cũng chính tất cả niềm hanh phúc, hi vọng và lẫn sự chờ mong ấy giờ đây như xát muối vào trái tim tội nghiệp của em. Em muốn gào thét mỗi khi nhớ đến anh, em muốn cào xé, bóp nát trái tim anh mỗi lần em nhớ đến cái ngày hôm ấy.
Thật tội nghiệp cho một cô gái chỉ muốn phát điên lên mỗi khi nhớ đến người đàn ông phản bội kia nhưng hằng ngày, hằng giờ cô ta vẫn cứ mãi lục lọi những kí ức đẹp nhất của hai người và lấy đó làm điểm tựa tinh thần để vượt qua hiện tại khó chấp nhận này. Em như không còn là mình, không sống vì bản thân mình và em đang bận phải sống trong một giấc mơ mang tên kí ức đẹp.
Anh, một người đàn ông tồi tệ nhất, anh lăng nhăng và không tôn trọng em. Từng giây từng phút em luôn cố gắng ép mình đến mức tội nghiệp để những suy nghĩ kia len lỏi và lấp đầy lí trí em. Chỉ như vậy em mới có thể quên được anh? Nhưng không anh ơi dù anh có xấu xa đến mức không thể tha thứ như thế nào đi chăng nữa thì em vẫn mãi hướng đến anh xem anh là người đàn ông tuyệt nhất.
Trái tim em đau chứ ý thức em không hề tê liệt mà tại sao em vẫn cứ mãi nhớ đến anh và không thể dứt ra khỏi giấc mơ làm vợ anh. Em đã cố gắng làm đủ mọi cách có thể để quên anh nhưng em luôn phải đối mặt với thất bại này đến thất bại khác. Phải chăng cái mơ hồ gọi là "hạnh phúc" mà anh đã dành tặng cho em nó quá đôĩ lớn lao để rồi bao trùm lên cả lòng thù hận của em. Em có nên cảm ơn anh vì đã cho em cảm nhận sự ngọt ngào đầy lãng mạng ấy dù không trọn vẹn không anh nhỉ?
Chỉ cần nghĩ đến việc anh đang tay trong tay với người con gái ấy là em lại khóc, khóc như một đứa trẻ đòi mẹ mua quà. Em hoàn toàn bất lực và gục ngã. Níu kéo anh em cũng không làm được thì em là người thua cuộc rồi phải không anh. Anh sẽ quay lại nếu em nếu kéo chứ hay anh sẽ làm em tổn thương lại càng tổn thương hơn. Rồi người con gái kia, cô ấy sẽ đau khổ đến tột cùng của sự nhớ nhung, của lòng căm thù như em lúc này.
Em không muốn cả ba cùng đau khổ và mọi việc phức tạp thêm nữa. Em sẽ gượng ghịu dối lòng chúc anh hạnh phúc anh nhé nhưng nếu có cơ hội em vẫn mong anh sẽ suy nghĩ lại và quay về bên em bởi cảm giác trong em vẫn sẽ mãi như mới yêu anh ngày hôm qua. Em sẽ đợi anh, đợi anh đến bên em và chúng ta lại hạnh phúc như xưa.
Đơn giản vì em thích thế!
Thị Kiều -
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet