Em giật mình thức giấc giữa đêm khuya tĩnh mịch, lại không thể chợt mắt được nữa. Khẽ mở khung cửa sổ, hít thật sâu cái khí lạnh đến tê người và ngước nhìn ánh trăng le lói trên khoảng trời đen vô tận. Bất chợt....nước mắt rơi, cảm giác trống rỗng, chông chênh chẳng thế bám víu vào bất cứ thứ gì. Em...đang lạc...lạc lõng trên con đường em đã chọn,...lạc mất công việc,...lạc mất cơ hội,...lạc mất tương lai...và sắp lạc mất anh. Cảnh vật sao khiến người ta muộn phiền đến thế, dù cố bao nhiêu cũng chẳng kiềm lại nứơc mắt. Đêm...có lẽ là khoảng thời gian em hạnh phúc nhất... lúc em trở về nguyên vẹn là chính em... lúc em chẳng cần phải giấu nỗi buồn sau đôi mắt hay cười... lúc em cứ mặc cho nước mắt tuông rơi, cứ mặc cho bản năng, cứ mặc cho nỗi buồn... cứ thế thôi.
Cảm giác cô đơn thật sự không phải là khi bên cạnh không có ai, mà là khi lướt qua hàng dài danh bạ nhưng lại cancel...vì biết chẳng ai có thể thấu hiểu trọn vẹn cái nỗi đau đang gặm nhấm mỗi đêm ấy. Có một số điện thoại, chẳng nằm trong hàng dài danh sách, và có mỗi một số đấy...mỗi khi tim đau thắt... chỉ dám nhấn hàng ngàn lần những con số đã thuộc như in...rồi xóa đi...vì sợ làm phiền ai đó, vì chẳng có lí do gì để tìm cả, vì giữa chúng ta chỉ đang tồn tại một mối quan hệ chẳng thể gọi tên. Vậy lấy tư cách gì để tìm người ta chứ, lấy tư cách gì để ghen tuông, để giận hờn, để vỗ về an ủi nhau?
Anh...Em sai rồi. Sai ngay từ lúc bắt đầu anh nhỉ? Sai khi bước vào cuộc sống của anh và để anh bước vào cuộc sống của em. Sai khi chẳng thể hứa hẹn gì cho tương lai nhưng vẫn cố chấp nắm lấy tay anh, gieo cho chúng ta quá nhiều hi vọng.
Anh...Em sai rồi. Sai khi mãi chẳng lớn, cứ bướng bỉnh chẳng chịu nghe lời, cứ nganh ngạnh khó bảo theo cách của riêng em. Em biết anh lo lắng, chỉ là em muốn được cưng chiều, muốn nũng nịu...Là do em sai rồi...
Anh...Em sai rồi. Sai khi bắt đầu một mối quan hệ chẳng thể gọi tên, Khi chẳng thể quay lưng những lúc anh mải miết gọi tên em. Sai khi chẳng thể lạnh lùng buông tay...phải không anh? Em dù mạnh mẽ đến đâu vẫn chỉ là một cô gái nhỏ bé, dễ gục ngã. Trước một người nào đó, tim em vẫn loạn nhịp, mắt vẫn nhòe, vai vẫn run... chỉ là em giả vờ khoác lên mình cái vỏ bọc mạnh mẽ; là em giỏi " diễn " vai diễn trong vở kịch không có hồi kết ngày qua ngày.
Anh...Em sai rồi. Em lẽ ra không nên nhận sự quan tâm, chăm sóc từ anh; lẽ ra em cứ thờ ơ bỏ mặc tất cả rồi đi con đường em chọn, chỉ cần em nhìn về phía trước...Nhưng chẳng làm được, em mãi miết níu giữ quá khứ.
Anh...Em sai rồi. Từ đầu đến cuối vẫn là em sai nhiều nhất. Sai vì sau tất cả tổn thương vẫn yêu anh nguyên vẹn như đã từng, sai khi khư khư giữ lấy kí ức, sai khi yêu anh thêm lần nữa và sai khi tiếp tục mối quan hệ không – rõ – ràng. Em nên trách ai? Trách anh sau những bộn bề vẫn tìm em khi đã có người mới, trách em yếu đuối mãi không thôi, hay trách chúng ta chia tay khi vẫn còn thương? Có phải em sai rồi?
Em biết là do em nghĩ quá nhiều, làm quá nhiều những chuyện không nên làm...Em chưa từng đặt mình vào vị trí của anh, chưa từng suy nghĩ cho anh; em chỉ làm những gì em muốn, những gì em cho là đúng, để sau tất cả chính em là người gây tổn thương cho chúng ta, chính em là người khiến mối quan hệ chúng ta đổ vỡ... Em vẫn đau những nỗi đau âm ỉ, vẫn nhớ những nỗi nhớ xếp dài thành dãy mỗi khi mưa ngang qua, khi gió lạnh ùa về, khi vô tình bắt gặp một hình ảnh nào đó...phải chăng hiện tại bị quá khứ lu mờ?
Em cho đến cùng vẫn chỉ là một cô gái rất quá đỗi mong manh, mang trong tim những vết thương lòng mấy ai thấu hiểu, giấu nỗi buồn sau đôi mắt hay cười, sau đôi môi chỉ biết nói dối " em ổn ". Chẳng phải em vô cảm hay chai sạn, cũng chẳng phải em giả vờ mạnh mẽ, đơn giản em muốn anh hiểu rằng " Để không phải khóc, điều tốt hơn cả việc chịu đựng cái khóc, chỉ còn cách phải cười; dẫu biết rằng sau những nụ cười trao nhau là nước mắt; gương mặt thản nhiên như không, như cố quên đi hết mọi chuyện ". Em đang tồn tại như thế đấy, không phải sống mà là tồn tại anh nhé. Và em biết...dường như em đã sai...
Anh nhớ không? Em từng nói: " Nếu anh có khiến em muộn phiền hay rơi nước mắt, đừng bao giờ" Xin lỗi ", em chỉ cần anh ôm em thật chặt và thủ thỉ " anh biết...anh sai rồi". Em sẽ giả vờ giận dỗi, mặt lạnh quay đi...nhưng khi em hỏi " Sai như thế nào?" là em hết giận rồi đấy nhé. Em không biết người khác cảm giác ra sao nhưng riêng em, " xin lỗi" là mặc định của vế trước câu nói chia tay, vô tình khiến chúng ta trở nên xa lạ; vậy nên anh đừng nói những điều em không muôn nghe em sẽ phát điên lên mất. Em không quan tâm ai sai ai đúng, sai như thế nào, sai ra sao; chỉ là những lúc không đủ bình tĩnh, hãy xoa dịu nhau bằng câu nói ấy, anh nhé...em sẽ tan chảy nhanh thôi. Em nghĩ, chẳng phải mỗi em đâu...con gái ai cũng như thế. Phải không các cô gái?
Anh à! Em biết anh sẽ chẳng đọc được những dòng suy nghĩ em viết cho anh, em cũng biết em không có cơ hôi để nói với anh " EM SAI RỒI". Nhưng nếu như...em nói là nếu như thôi... Một lúc nào đó, khi em đủ tự tin đứng trước anh để nói " ANH...EM SAI RỒI", anh đừng quay đi như chưa từng quen, đừng đẩy em ra xa như chưa từng tồn tại; hãy cho em biết em đã sai ở đâu, hãy xoa đầu em như anh vẫn thường và hỏi: " Nói cho anh nghe, em đã sai như thế nào...anh sẽ tha thứ cho em".
.
.
.
" Anh... em sai rồi"
" Sai như thế nào? "
" Em cũng chẳng biết nữa...nhưng em biết em sai rồi..."
Ha Ni -
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet