Dì lấy chú cũng đã được hơn 30 năm, ngày đó ai cũng bảo dì ăn phải bùa mê thuốc lú. Bà ngoại khóc lên khóc xuống đòi tự tử mà vẫn không ngăn cản được dì. Ông ngoại thì bảo: “Nhà này, coi như nó đã chết”. Mẹ và các bác vừa tức vừa thương dì.
Đám cưới của dì không có cỗ bàn rình rang, cũng chẳng có nhà trai đến rước. Dì chú tự hẹn ngày, rồi sáng sớm hôm đó chú cùng mấy người bạn đến rước dì về nhà. Gọi là nhà, nhưng thực ra đó là túp lều nhỏ nằm ngoài đê sông Hồng. Căn nhà tranh vách đất rộng chưa được 10m2.
Dì đang là giáo viên dạy cấp 2 trường làng, chú vừa đi tù về. Gia đình chú là dân ngụ cư ở làng, trước kia chuyên làm mõ, được làng cắt cho miếng đất nhỏ ngoài đê sinh sống. Nhà chú nghèo lắm, lại có mả điên, 2 người em chú bị điên, mẹ chú buồn rầu quá rồi hóa điên sau khi nhận tin chú bị đi tù 3 năm vì tội gây thất thoát tài sản của nhà nước.
Chú khéo tay, lại hay lam hay làm, mới đầu chú đan giỏ, nơm, lờ đánh bắt cá, ngày mưa gió chú ở nhà đan rổ, rá, thúng mủng… mang bán. Chịu khó là thế mà vẫn không lo đủ cái ăn cho cả nhà. Dì ngoài đi dạy vẫn phải nuôi thêm lợn, gà và chăm sóc mẹ chồng cùng 2 đứa em chồng điên. Mãi 3 năm sau dì chú mới sinh con.
Sinh bé Đồng xong, trong nhà lại càng thiếu thốn, người dì xanh đét gầy nhẳng như tàu lá, Đồng thiếu sữa khóc ngằn ngặt, lại hay ốm đau luôn. Bà ngoại và các bác phải thỉnh thoảng dấm dúi cho bơ gạo nấu cháo, vậy mà lần nào cũng vậy, dì đều nhường cho mẹ chồng và các em ăn.
Vì nhà ở ngoài đê, nên mỗi lần mưa to, lũ bão là cả nhà phải sơ tán. Hai đứa em chồng sợ sấm, cứ thấy sấm là bỏ chạy. Nhiều hôm dì phải thức trắng đêm đi tìm em, chỉ lo nhỡ dại chúng nó sa xuống nước thì tội.
Có những hôm trời đông lạnh giá, dì chú xì xụp chia nhau củ khoai củ ráy. Có lúc nhà con ốm, mẹ chồng ốm… lại có lúc trong nhà kiếm mãi không có lấy hạt gạo nấu cháo vậy mà chưa bao giờ ai thấy dì chú nặng lời với nhau. Bao năm qua và bây giờ vẫn vậy.
Bé Tâm ra đời là lúc dì chú tậu được mảnh đất đầu làng, chú mở cửa hàng sửa xe đạp, sau rồi mở ra bán vật liệu xây dựng…
Năm đó dì được cử đi học rồi được cất nhắc lên thành phố, thương chồng thương con, lại lo không ai chăm sóc mẹ chồng và các em, dì không đi mà vẫn dạy ở trường làng.
Bao thời gian dài vất vả giờ đã được thành quả. Chú mở được công ty xây dựng có tiếng, dì đã lên hiệu trưởng trường chuyên cấp 3 của tỉnh, vừa rồi dì còn vinh dự đón nhận danh hiệu nhà giáo ưu tú. Đồng đang là giảng viên đại học, Tâm cũng sắp sửa kết thúc khóa học thạc sỹ ở nước ngoài. Mẹ chồng đã mất, dì vẫn cặm cụi chăm sóc hai em chồng. Cuộc sống của dì chú giờ đây gần như viên mãn khi có thêm đứa cháu nội. Mọi người hay đùa: Dì bao năm qua vất vả nên già nua xấu xí trước tuổi, nhìn chú phong độ vậy không sợ chú đi với gái trẻ sao? Dì cười hiền khô nói: Tất cả là do duyên nợ cả, chỉ cần vợ chồng đồng lòng là vượt qua được hết.
GocTamHon (Theo Dân Trí)
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet