Dù muốn hay không em sẽ vẫn phải quên anh thôi. Em không thể hứa sẽ là em của lúc trước nhưng em sẽ coi anh là hồi ức buồn nhất. Và chôn nó vào tận sâu thẳm ngăn cuối của trái tim, để khi một chiều đông lạnh lẽo nào đó nhớ lại có thể mỉm cười, cũng có thể là những giọt nước mắt... nhưng sẽ coi đó chỉ là chuyện thường tình...
Anh là tình đầu của em.cái thứ tình cảm ngây dại đó đôi lúc làm em mệt, ở bên anh là những bất an dày vò. Nhưng chẳng hiểu vì sao em lại cứ muốn được ở bên anh, con người anh quá tốt, quá ấm áp cũng chính vì thế mà khiến cho người khác dễ ngộ nhận. Đôi lúc hơi trẻ con, khiến em tổn thương rất nhiều. Nhưng một khi đã lạnh lùng thì vô cùng đáng sợ...
Một ngày giữa tháng tám....
Anh đến gõ cửa cuộc đời em như bao người khác, mặc dù em hững hờ, anh vẫn nhẫn nại ở lại không như những người khác. Lần đầu tiên em nhẫn nại nói chuyện với ai, tâm sự với ai thâu đêm với những câu chuyện không đâu không cuối và thế em yêu anh, thứ tình cảm đó lớn lên từng ngày trong em...
Cho đến một ngày giữa tháng mười hai - tháng của cái lạnh len lỏi vào tim em....
Anh nói đừng chờ anh nữa... tin nhắn chia tay là điều trớ trêu nhất làm em mỉm cười. Em và anh ngay từ đầu đã không nên gặp nhau mới phải. Có phải cuộc sống này quá dài nên em mới cảm thấy ngày lại ngày trôi qua lê thê, mệt nhoài không anh?
Những ngày tháng sau đó cho dù có rong ruổi khắp mọi nẻo đường trong cái lạnh hun hút, em vẫn không thể nào gặp được bóng hình đó, cho dù là giống anh. Cũng không thể đọc được một chút tâm trạng của anh, anh cứ như vậy tan biến như một giấc mộng, tình yêu này cũng vậy.... Em- đã từng ngây ngốc hỏi người khác: "Khi yêu có cảm giác lạ gì vậy?" Câu trả lời nhận được đều là một câu:"khó nói".
Nhưng giờ em biết rồi, cái cảm giác "khó nói" đó là trong một trận đánh nếu không tự vứt bỏ vũ khí trong tay thì cũng là đưa cây đao trong tay mình cho kẻ thù với một niềm tin mù quáng đó là đối phương sẽ không đâm vào tim mình... Em chính là con người ngu ngốc đó.Anh có hiểu cảm giác giờ đây của em không? là thở thôi cũng mệt,cảm giác một lần trái tim đập là một lần nhói đau...
Từ khi nào từ một người sống bằng suy nghĩ lại tự dày vò bản thân vì anh?
Cuối cùng vẫn là vì cố chấp,đau mà không muốn buông.tại sao em cứ thế này hả anh.đến cuối cùng anh vẫn không phải là người ở lại sau cùng trong cuộc đời em như anh đã nói. Những lời anh nói chỉ mình em nhớ, tại sao em càng cố cười lòng lại càng đau? Tại sao em lại yếu đuối thế này? Người ta nói đau thì tự khắc sẽ buông nhưng tại sao em cứ mãi với hoài vào một phía không có thật?
Còn rất nhiều thứ em muốn hỏi anh...
Lí do anh muốn xa em là gì? Anh à, sau này nếu muốn rời xa một ai đó hãy cho người đó một lí do. Anh không hiểu được cảm giác không hiểu vì sao mà mình phải xa một người khổ sở thế nào đâu...
Xa em anh có đau không? Ước gì là có, em ích kỷ lắm phải không? Dù chỉ một chút thôi anh có thể vì em mà đau, mà khóc một lần thôi được không?
Em sẽ là một kí ước đẹp trong đời anh chứ? Liệu sau này khi thanh xuân bỏ ta mà đi anh có nhớ tên em không? Chỉ cần anh nhớ tên em thôi,ở trong tim anh sẽ có tên em...
Thời gian qua anh đã mệt mỏi lắm phải không? Anh mệt rồi cứ nói ra. Em đã nói vậy. Nhưng rồi anh vẫn mỉm cười và bước ra khỏi cuộc sống của em.anh đi thật rồi!
Anh đang ở đâu? Trái đất này bé thật chỉ nỗi đau của em thôi cũng không thể chứa nổi. Nhưng lại lớn vô cùng vì bao nhiêu ngần ấy mênh mông hoang hoải vô tận vẫn không thể ở bên anh....
Dù muốn hay không em sẽ vẫn phải quên anh thôi. Em không thể hứa sẽ là em của lúc trước nhưng em sẽ coi anh là hồi ức buồn nhất. Và chôn nó vào tận sâu thẳm ngăn cuối của trái tim, để khi một chiều đông lạnh lẽo nào đó nhớ lại có thể mỉm cười, cũng có thể là những giọt nước mắt... nhưng sẽ coi đó chỉ là chuyện thường tình...
" sau ngần ấy chuyện, nhờ vào tình yêu không bao giờ trưởng thành này em đã lớn hơn nhiều rồi, đủ chính chắn để chấp nhận những nỗi đau lớn hơn.
Khi một tình yêu qua đời, một nỗi đau sẽ thành hình.......''
Dung Phan -
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet