Người ta thường hay viết về những điều khi đã đi qua những ngày nắng, nhưng em lại thích viết về những ngày đi trong mùa nắng...
Một chiều lộng gió trên cao nguyên đất đỏ, em hỏi nắng có buồn không khi mà nắng vấn vương trên mái tóc, nắng lưu luyến trên bờ vai, nắng len lỏi vào trong tim...
Tuổi mới lớn em nhìn cuộc đời bằng nhiều màu sắc hơn, em bắt đầu nhận ra cuộc sống không như mình nghĩ, khi đứng trước những ngã rẽ của cuộc đời em hỏi ai, ai hỏi ai rằng nên đi đâu và về đâu... những ngày nắng có chút buồn vương của tuổi mới lớn... cái buồn ấy lạ lùng, cái buồn mà chỉ có tuổi mới mới có, cái buồn mà suốt cuộc đời ta chẳng thể bào buồn được như thế nữa. Buồn có chút man mác, có chút vô tư, vô hình, có chút sợ hãi, chút ngây ngô, buồn mà chỉ cần một câu nói lật tức quên mất nỗi buồn đó cười đùa vô ưu và hồn nhiên... tuổi trẻ buồn nhiều nhưng không bi lụy, buồn nhiều nhưng không thiếu những nụ cười... em thèm thuồng cái nỗi buồn ấy, buồn không làm ngày tàn, buồn làm tâm tịnh, buồn làm em bĩnh tĩnh để nghĩ suy vu vơ về tương lai về gia đình và về bạn bè... cuối cùng là về tình yêu. Để rồi ngơ ngác ngồi cười thầm về những điều em tưởng tượng...
Em là người con gái của cao nguyên huyền thoại, cao nguyên đầy náng đầy gió và mộng mơ... em là người con gái của hoa dã quỳ, mạnh mẽ hoang dại nhưng đầy ủy mị tinh khôi... hoa dã quỳ bừng sáng giữa cái nắng cao nguyên, nổi bật giữa đại ngàn hùng thiêng. Nắng, gió, đất đỏ bazan, hương hoa dã quỳ nuôi tâm hồn từng ngày từng ngày.
Em có những kế hoạch, những dự định cho tương lai của em, những điều cần sự nỗ lực, cần sự rèn luyện và ý chí... dẫu biết là khó khăn, dẫu biết rằng nhiều đau thương em vẫn muốn đánh cuộc, muốn sống chết với nó vì tuổi trẻ chỉ đến một lần, tuổi trẻ chỉ vụt qua như cái chớp mắt đầu xuân nên thế em không muốn bỏ lỡ một phút giây nào hết.
Em hỏi nắng, nắng có buồn không... nắng lặng im... gió đông đến mang nắng đi đâu... có lẽ nắng buồn, cũng có lẽ nắng đang mỉm cười ở một nơi nào xa xăm lắm. Và cứ như thế em chậm rãi bước đi những ngày nắng cao nguyên đầy gió. Em không biết phía cuối những ngày nắng đầu đời này là những ngày nắng tiếp theo hay những ngày mưa giông bão táp... nhưng có hè gì vì em biết sau bão là những ngày xanh vậy tại sao em lại không anh dũng bước tiếp, bước tiếp...
Vì tuổi trẻ chỉ đến một lần...
Vì em là người con gái cao nguyên...
Vì những ngày nắng đã qua và sắp đến...
Viết trong một ngày nắng yêu thương.
Juni Nguyễn -
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet