Nội dung

Sinh ra và lớn lên trong vòng tay của biển mặn. Em mạnh mẽ hơn trăm đứa con gái chốn Sài Thành này. Thịt thà chắc nịch, miệng mồm thì đanh thép, cùng ánh mắt kiên quyết. Ai cũng bảo em cá tính mạnh. Em gật đầu tự hào, miệng cười toét cả ra. Vậy mà đêm xuống, em lê thân mệt mỏi về phòng trọ. Cái hiu hắt tỏa ra cùng với sự tĩnh lặng lại làm em bật khóc, nức nở. Con gái một nơi đất Sài Thành mắc bệnh "hay nhớ nhà".

Cuộc đời em gắn chặt với biển nên ở đất Sài thành làm em thấy trống trải vô ngần. Mỗi buổi sáng thức dậy nơi quê nhà, hơi mặn của biển xộc thẳng vào mũi mà làm tỉnh cả giấc nồng. Dù nhà không sát biển nhưng luôn nghe tiếng sóng vỗ lúc sớm mai. Riết rồi thành thói. Sài thành không tiếng sóng làm em chìm mãi trong cái giấc ngủ vội bao ngày, mà làm gì có ai bên cạnh đánh thức.

Con gái một nơi đất sài thành

Dưới quê em hiếm có đứa con gái nào trắng trẻo, vì có cuộn mình trong chăn mấy đi nữa thì gió biển vẫn làm đen như thường. Vậy nên ngơ ngáo đứng giữa Sài thành, em mắt tròn mắt dẹt nhìn mấy cô bạn đồng trang lứa xúng xính áo quần, da trắng ngần, môi hồng đáng yêu mà thấy thẹn khi nhìn lại mình. Đôi lúc em giận biển, rất giận.

Nhập học vào một ngày đẹp trời. Lên đến trường thì nhiều người, nhiều âm thanh, mọi thứ rất náo nhiệt, trông thế mà háo hức. Em lững thững bước đến bàn tư vấn hòng tìm người chỉ đường. Bất giác em nhìn bên trái, thấy các bạn có phụ huynh theo cùng. Nhìn bên phải, lác đác vài bạn có anh chị em kè kè bên cạnh. Trong một phút chốc em bị lạc lõng. Con gái một nơi đất Sài thành sao mà cô đơn quá.

Ba mạnh mẽ và nghiêm nghị như những con sóng đập vào phiên đá lớn sát bờ. Mẹ thì dịu dàng tựa như mặt biển đêm trăng thanh. Ba luôn đặt giờ giới nghiêm cho những cuộc gặp mặt bạn bè hiếm hoi của em. Ngột ngạt vì được bao bọc, đã có khi em mong ước cuộc sống tự do nơi đất chật người đông này. Ấy vậy mà lên Sài Gòn rồi thì lại cứ mong chờ cuộc gọi thúc về của ba, mải miết. Trong tâm can cứ sợ cuộc sống xa hoa nơi chốn lạ này nuốt chửng em trong sự hào nhoáng. Nhưng mải miết rồi cũng thành quen. Gái ngoan dưới quê dần dà thành người thành thị lúc nào không hay.

Con gái một nơi đất sài thành

Lũ bạn đẹp mã mân mê cánh tay chắc nịch của em rồi chép miêng,"Mày chắc người ghê, chả bù cho tao cứ lũng bũng thế nào ấy", em cười trừ. Nếu là em của ngày xưa thì thể nào cũng toét miệng lấy làm tự hào lắm. Bọn bạn Thành phố chê bai nước da ngăm vương mùi nắng của em rồi thổi vào tai những món hàng hot. Đại loại là làm trắng da hay tẩy da gì đấy. Em trơ mắt. Hóa ra lũ chúng nó cũng đẹp lên nhờ những thứ ấy. Trong một phút chốc em vung tiền cao tay. Con gái một sao mà ngớ ngẩn thế này.

Được dịp trường cho nghỉ nên em gọi điện báo ba mẹ biết mình sẽ về quê. Bọn bạn bĩu môi bảo dời ngày về. Tiệc tùng còn chưa đi thì về làm chi. Em cười méo. Hình ảnh ba mẹ hiện lên hiền hòa, rồi còn biển nữa. Em gạt tay níu, "Tao phải về thăm biển".

Xe chạy bon bon trên con đường mới được trải nhựa dẫn về xóm. Chưa đến nhà vậy mà mùi biển đã tràn khắp mũi. Cứ có cảm giác biển mẹ ôm ấp nồng nàn. Chỉ có biển tình cảm thế, chứ đất Sài Thành có ai cho không ai một cái ôm chân thật bao giờ. Xe đỗ ngay trước hiên nhà. Ba mẹ từ trong bước ra chậm rãi. Nhìn khóe mắt mẹ như sắp khóc. Ba chẳng khóc, chỉ thấy cười hơi hướm nhớ thương. Tự nhiên thấy mình như mang trọng tội. Ăn học tới đâu mà cứ mãi lo bạn lo bè. Mẹ vỗ về. Ba phụ xách vali. Ba cái bóng đen lững thững bước vào nhà.

Ngày rời nhà đi cũng quyến luyến như cái đêm trở về. Cũng nũng nịu. Níu kéo. Luyến tiếc. Mẹ mắng yêu, còn ba thì im lặng. Ba dúi bọc tiền vào tay rồi trách sao dạo này ốm o. Bước lên xe mà tim như thắt lại. Con gái một lại phải chuẩn bị rời xa khỏi vòng tay cha mẹ. Ngày kề cận thì chẳng thương yêu. Đi xa rồi thì quặng thắt nhớ thương. Xe lại bon bon. Biển lại dần xa tít tắp. Tiếng sóng vờn thủ thỉ bên tai. Con gái một không muốn rời quê. Thật sự không muốn!

Sài Gòn ngay trước mắt. Điện thoại réo lên liên hồi, là số bọn bè lũ. Vội tắt nguồn tháo pin. Cô đơn như ùa đến. Rồi nghe như có tiếng sóng vỗ trong tim. Cũng đã đến ngày con gái một buộc tim mình mạnh mẽ!

Seen √ -

Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet

Cùng chuyên mục

Đi xe SH mới là đẳng cấp

"Trên thế giới chẳng còn nước nào quan tâm đến xe hai bánh, nó chỉ được coi là phương tiện 'thể thao nguy hiểm'. Ở ta vẫn quan trọng hóa vấn đề, rằng nó thể hiện đẳng cấp của người đi, thật...

Xem thêm  

Xấu hổ vì người yêu thiếu bản lĩnh

Có chán yêu người đàn ông thiếu bản lĩnh, không dám đứng lên đấu tranh vì lẽ phải…Tôi và người yêu dự định cuối năm sẽ tổ chức đám cưới, tuy nhiêu sau một vài tình huống mới gặp gần...

Xem thêm