Nội dung

4h sáng lọ mọ cầm máy ảnh ra ngoài chụp trộm vì họ không cho chụp. Có khổ không? Bị họ từ chối phỏng vấn và cung cấp thông tin, làm thế nào để lấy được đây? Bạn có cách, tôi cũng có cách...

Hẳn rằng bạn cũng như tôi, lúc nhỏ ít ai biết và xác định rõ ràng cho mình rằng sau này lớn lên sẽ theo nghề gì.

Tôi chỉ nhớ ngày nhỏ ở nhà cứ bắt chước cầm phấn viết viết về bài cô giáo đã giảng trên lớp đầy nhoe trên những cánh cửa sổ và cửa ra vào. Rồi có ai hỏi “lớn lên cháu thích làm nghề gì?”, thường thì tôi hay các bạn chỉ nhắc đến công an, giáo viên, bác sỹ, kỹ sư,… ít ai nói rằng “lớn lên cháu sẽ là một nhà báo giỏi”.
 
Tôi đọc báo, đọc rất nhiều, từ báo họa mi, nhi đồng, tuổi trẻ,… từ lúc học cấp 1, và lớn lên theo các anh chị đọc hoa học trò, sinh viên, các loại tạp chí,… Nhưng tôi chỉ đọc vì báo cho tôi hay nhiều điều, hẳn rằng bạn cũng như tôi, ít ai biết được rằng “sau này tôi sẽ làm ra những thứ này”.
 
Năm học lớp 4, lần đầu tiên được đăng một mẩu truyện cười trên báo nhi đồng. Còn nhớ lúc đấy sung sướng lắm, đi khoe khắp nơi, giữ tờ báo cẩn thận. Tôi chỉ biết rằng có tên trên báo là “giỏi lắm”, nhưng cũng chẳng biết được lớn lên phải làm thế nào, phải làm nghề gì mới được có tên trên báo.
 
Chẳng ai biết được mình có duyên với nghề nào, mà chắc gì có duyên đã có thể đến được với nó. Năm học lớp 10, tôi được đăng bài trên tạp chí Hóa học và Ứng dụng. Niềm hạnh phúc vì thấy tên mình trên báo ùa về. Lúc đó, tôi đã biết, mình phải làm gì: “Tôi thích báo chí, tôi muốn trở thành một nhà báo, và tôi thi vào trường Báo chí”.
 
Con đường đến với ước mơ của tôi
 
Ai cũng nói, mà tôi cũng nghĩ, làm một nhà báo thích lắm, được đi đây đi đó khắp nơi, được biết đủ điều. Bài học đầu tiên về một nữ nhà báo: hình ảnh một cô gái mặc chiếc áo khoác ba lỗ đầy túi trong túi ngoài. Trên vái khoác chiếc ba lô, cổ đeo máy ảnh, tay cầm bút, tay cầm sổ, mắt lúc nào cũng nhìn nhìn, ghi ghi chép chép.
 
Đẹp lắm, đầy mơ mộng và khao khát… nhưng, thực tế, không phải con đường nào cũng trải thảm đỏ và rải đầy hoa hồng…
 
Bạn phải đi rồi bạn mới biết, ngày nắng, ngày mưa, đừng nói ngại bạn nhé, tôi và bạn đều phải đi, đi và đi, đôi chân không ngừng mỏi mệt…
 
Da mặt bạn cần dày hơn một chút. Này nhé, tôi là người nhạy cảm, chỉ cần bị người khác chửi mắng thôi là tự ái rồi. Nhưng không, bạn và tôi, muốn làm một nhà báo, phải cố gắng mà nghe, mà chịu đựng… nếu tôi không nói quá rằng chúng ta đang chai lì.
 
Bạn nhát ư? Nếu vậy thì bạn là một nhà báo tồi. Bạn chẳng khai thác được gì nếu cứ e thẹn và ngại ngùng khi gặp đối phương.
 
Nữ nhà báo, bạn khác với nam nhà báo nhé, bạn chắc rằng mình có thể đi đêm, về khuya, có thể quên ăn cả ngày chứ? Niềm tin bạn có, nghị lực bạn có, nhưng hẳn rằng sức khỏe bạn sẽ hơn họ? Bạn và tôi đều phải cố gắng nhiều đấy.
 
Con đường đến với ước mơ của tôi
 
Nhà báo giỏi, biết nhiều thứ, nhiều lĩnh vực, thích thật đấy. Tôi cũng ao ước mình sẽ trở thành một nhà báo giỏi. Nhưng không phải ngẫu nhiên mà có đâu bạn. Tính tò mò và ham tìm tòi sẽ giúp bạn nhiều cho vốn kiến thức của mình đấy!
 
Bạn đừng nghĩ rằng mọi người luôn ngưỡng mộ một nhà báo, thì họ sẽ giúp đỡ bạn. Cuộc sống không phải màu hồng, và không phải luôn theo ý mình muốn, bạn phải tự tìm cách tháo gỡ vướng mắc cho mình.
 
Tôi, không phải một nhà báo, không phải một phóng viên,… Tôi, chỉ là một sinh viên báo chí. Khó khăn chưa là gì, nhưng đã nhiều lần tôi nản long, tôi tự nhủ rằng: “Nghề báo không hợp với mình, có thể tôi thích nhưng tôi không có duyên, tôi không thể vượt qua được những thử thách để đến với ước mơ của mình, tôi sẽ phải có lựa chọn khác cho mình”…
 
…Nhưng, bạn biết không… Đó chỉ là suy nghĩ phút chốc, rồi niềm đam mê lại tiếp thêm sức mạnh cho tôi, và
tôi biết chỉ cần đam mê, ước mơ sẽ đạt được. Niềm vui thật sự chỉ có khi làm được điều mình muốn. Đã có lúc tôi nhận thấy, tôi đã tìm được niềm vui thật sự của mình…
 
Lần đầu tiên tôi được thấy tên mình trên báo, vui sướng, hạnh phúc đến ngần nào, đó là niềm vui thật sự của tôi…
 
Là một sinh viên, bạn có phải đi tác nghiệp báo đến 12h đêm, rồi hì hục viết lách, chính sửa đến 3h sáng? Mệt lắm phải không? Vâng, tôi mệt, nhưng bạn làm được và tôi cũng làm được. Tôi sung sướng, và đó là niềm vui thật sự của tôi…
 
Con đường đến với ước mơ của tôi

4h sáng lọ mọ cầm máy ảnh ra ngoài chụp trộm vì họ không cho chụp. Có khổ không? Bị họ từ chối phỏng vấn và cung cấp thông tin, làm thế nào để lấy được đây? Bạn có cách, tôi cũng có cách. Và tôi làm được, làm được cái điều không phải dễ, tôi vui biết nhường nào, và đó là niềm vui thật sự của tôi…
 
Đôi chân lúc nào cũng phải đi, phải tìm tòi và khám phá, chẳng phải mệt lắm sao. Nhưng đổi lại, tôi và bạn đang có được cái điều mà mình vẫn mong muốn đấy thôi, được đi nhiều, được biết nhiều, đó chẳng phải là niềm vui thực sự của tôi và bạn đó sao?
 
Để trở thành một phóng viên, một nhà báo giỏi không phải dễ. Con đường lúc nào cũng đầy chông gai, thử thách, tôi chỉ mới bước một bước đi rất nhỏ trên chiếc thảm gai đó thôi nhưng cũng đã tìm ra được niềm vui thực sự cho mình và biết được mình sẽ phải qua rất nhiều chặng đường gai còn sắc nhọn hơn nữa. Nhưng tôi tin chắc chỉ cần có ước mơ, theo đuổi ước mơ đó đến cũng, nhất định chặng đường đầy gai góc vẫn có nhiều hoa hồng.
 
Sau mỗi khó khăn bạn có thể nản lòng, nhưng sau mỗi khó khăn mà bạn vượt qua được, nó sẽ là niềm vui thực sự của bạn và tiếp thêm nghị lực cho bạn. Tôi cũng vậy.
 

Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet

Cùng chuyên mục

10 status ấn tượng trong tuần trên Facebook

'Già rồi hãy sống và làm những điều mình yêu thích, đơn giản vì mình không còn nhiều thời gian', Kỳ Duyên viết. Status số 1 "Người đàn ông mang đến hoa hồng chỉ để vui chứ không nên quá coi trọng....

Xem thêm  

Đi xe SH mới là đẳng cấp

"Trên thế giới chẳng còn nước nào quan tâm đến xe hai bánh, nó chỉ được coi là phương tiện 'thể thao nguy hiểm'. Ở ta vẫn quan trọng hóa vấn đề, rằng nó thể hiện đẳng cấp của người đi, thật...

Xem thêm  

Con chào đời dù mẹ đã mất 4 tháng

Câu chuyện cảm động về tình mẫu tử, tình vợ chồng và tình bạn của chị Laura Brammeier Yoho – người đã yên vị dưới nấm mồ xanh 4 tháng trước khiến cho tất cả mọi người phải rơi lệ. Năm...

Xem thêm