Em đã phải trải qua quãng thời gian khó khăn lắm anh ạ, mà vì không có anh, nên dường như mọi chuyện càng tồi tệ hơn đó. Anh bảo rằng, cô gái mạnh mẽ như em, sẽ luôn sống tốt thôi. Anh có biết, em bây giờ, đã quá thảm hại rồi? Từ ngày anh buông tay, em vẫn luôn xoay vòng trong nhớ nhung, kỉ niệm, vật lộn với những tổn thương mà không cách nào thoát ra được.
Cảm xúc trong em có lúc là một tổ hợp phức tạp không lời giải, có lúc lại trống rỗng đến đáng thương. Anh bỏ mặc em xoay xở với nỗi đau anh để lại, và đi bảo vệ, sẻ chia với tổn thương người kia gây ra cho cô ấy? Em cũng là con gái, cũng biết đau, biết buồn. Vậy thì anh tại sao lại đối xử với em như thế? Con gái, họ mạnh mẽ, là tỏ ra vậy thôi, là để không gây thêm áp lực cho anh, không trở thành gánh nặng cho anh, chứ không phải phép thử để anh rạch 1 nhát vào tim, rồi chờ nó lành lại.
Cô ấy đã ổn chưa anh? Em thì cần anh trở về rồi. Mọi người không hiểu, vẫn thấy em tươi tắn, chỉn chu khi ra ngoài, họ nghĩ em vẫn sống tốt. Vậy còn anh? Anh cũng cho rằng em thật sự đã sống rất tốt sao? Em sắp không chịu nổi nữa rồi. Em là một cô gái kiêu hãnh, em ko muốn gục ngã trước mặt mọi người. Nhưng anh, người đã khiến em trở nên như vậy, thấy em hàng ngày phải gồng mình lên chống chọi, không chút động lòng sao? Em không có lỗi, người có lỗi là anh, vậy tại sao lại bắt em chịu đựng một mình?
Mấy hôm trước, chuông gió Forever Love anh tặng em nhân kỉ niệm 1000 ngày bên nhau phát ra âm thanh lớn lắm. Vậy là, gió mùa về rồi anh ạ! Anh chịu rét kém thế, còn nhớ lời em dặn lúc trước không? Mà có lẽ quên rồi cũng chẳng sao, bên anh bây giờ đã có người mới chăm lo, sưởi ấm cho rồi, nhớ đến cô gái vụng về này làm gì nữa chứ. Còn em, còn bàn tay lạnh cóng không cách nào làm ấm được này, đã quen nắm tay anh suốt 3 năm liền rồi, thật khó để quên đi và bắt đầu lại với những chậu nước ấm, những chiếc gối điện hay đôi gang tay bông.
Đông này, anh có cùng cô ấy ăn kem, ra biển hay nắm tay nhau dạo bờ hồ đón gió? Những việc chúng ta đã cùng nhau trải qua đó, xin đừng làm với người ta! Hãy tôn trọng và để nó trở thành hồi ức của riêng chúng ta thôi, anh nhé! Tình cảm 3 năm, thắm thiết đến đâu, sâu đậm thế nào, trong thoáng chốc cũng chỉ còn là kỉ niệm. Thế gian này, dễ thay đổi nhất là lòng người. Cho nên, thứ không đáng tin nhất chính là tình cảm. Anh nói có phải ko? 3 năm, cũng chẳng là gì cả! Mấy hôm rồi, em vẫn ngồi đó nhìn chuông gió, thẫn thờ, tự hỏi "Đông gõ cửa rồi, sao anh vẫn chưa về?"
Có lẽ, anh sẽ chẳng bao giờ trở về nữa đâu...
Thu Hà Đỗ -
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet