Đọc bài "Sự tình oái oăm dở khóc dở cười của vợ chồng tôi!" em thấy cũng giống giống chuyện của vợ chồng em. Tuy không được hăng và dai như anh chị nhưng người ngoài nhìn vào đôi lúc cũng ngưỡng mộ lắm. Được cái vợ chồng em rất hợp nhau trong chuyện ấy.
Vợ chồng em thì đều trẻ nên nhiều lúc ham muốn nó cũng cao. Đợt chửa vẫn đều đặn yêu cho đến khi bác sĩ yêu cầu dừng để đặt thuốc. Hôm đi khám về thấy bác sĩ kê đơn, chồng em mặt ỉu xìu xìu như vừa mất cả tỉ. Cứ bứt rứt cả ngày không yên, buổi tối em vừa tắm ra, anh thủ thỉ vào tai vợ: "Vợ ợi, từ từ hãy đặt thuốc nhé", em vừa buồn cười vừa vui. Thương chồng, thương cả mình nữa. Vì lúc mang bầu, ham muốn của em tăng theo tháng chửa luôn. Thế là hai vợ chồng dùng dằng mãi 2 tuần sau mới đặt thuốc.
Vợ chồng em thì đều trẻ nên nhiều lúc ham muốn nó cũng cao. Đợt chửa vẫn đều đặn yêu cho đến khi bác sĩ yêu cầu dừng để đặt thuốc (Ảnh minh họa)
Lúc tạm ngưng thì cũng là lúc em gần sinh, nhưng hai vợ chồng nhiều lúc cũng bứt rứt khó chịu lắm. Sau này chồng em mới tâm sự lại "Nhiều lúc thèm phải tự xử, ngày nào cũng nhìn thấy vợ hây hây ra đấy mà không làm gì được, ức chế lắm". Hóa ra chồng em đã biết thủ dâm như thế. Trước đó anh không bao giờ xem sex, không biết thủ dâm là gì. Nói thì nhiều người bĩu môi nhưng thế thật.
Chồng em khờ đến nỗi em hỏi anh ý đúng 1 câu về 1 diễn viên sex mà anh phải đi hỏi đám bạn. Bạn anh ai cũng lăn ra cười, thế là anh xấu hổ 2 tuần sau mới dám gặp lại đám bạn. Em đẻ được 1 tháng hết dịch thì cũng là lúc chồng đè ngửa ra giữa ban ngày luôn vì "nhịn không nổi". Bản thân em cũng nhịn lâu ngày nên cũng chiều luôn. Vì được cái em lúc nào cũng chiều chồng trong khoản chăn gối nên vợ chồng tuy hay cãi cọ nhưng cũng chẳng bao giờ được lâu.
Nói đi thì cũng phải nói lại. Khi hai vợ chồng hòa hợp trong chuyện chăn gối thì em cũng không phải lo khoản chồng hư đúng không các bác. Tuy nhiên cũng vì em chiều quá nhiều khi sinh ra lắm chuyện dở khóc dở cười.
Gần đây nhất là cách đây vài ngày, hai vợ chồng em đưa con về quê nội chơi. Bố mẹ chồng em là người dân quê chân chất nên nhiều khi các cụ hơi vô tư quá. Tuy nhiên mẹ chồng em thì lại rất ý tứ sau khi vô tư. Chuyện cũng chẳng có gì nếu hôm đó cửa có khóa. Mà cửa phòng ở quê thì chẳng bao giờ dùng khóa. Em nhắc chồng cả tỉ lần mà anh chẳng nghe, dùng dằng mãi chẳng mua. Cuối cùng chết ngại vì không có ổ khóa.
Chả là thế này, con trai em mới 1 tuổi nên vẫn ngủ với bố mẹ. Mọi lần tranh thủ con ngủ hành sự thì không sao. Chả hiểu sao hôm ấy cu cậu cứ hậm hực đúng lúc bố mẹ đang có hứng (chắc con lạ nhà). Mà đang có hứng vậy không dừng được nên em vừa phải vỗ con ngủ, vừa phải chiều chồng. Đang đến cao trào, chồng em làm mạnh quá nên rung giường. Mà giường quê thì các bác biết rồi, lâu năm nên không chắc chắn như giường nhà mình vẫn nằm.
Thế là xong, cu con khóc ré luôn. Phòng bố mẹ chồng em thì cách phòng hai vợ chồng vài bước chân. Nghe thấy cháu khóc bà nội chạy sang nhanh quá, đúng lúc hai vợ chồng em đang thiếu vải bên dưới. Mùa hè thì chăn không đắp, có mỗi cái chăn nhỏ đắp cho con. Vợ chồng em lúc đó lại chủ quan nghĩ tắt đèn tối thui chắc mẹ không thấy gì. Ai ngờ chưa kịp suy nghĩ gì thì mẹ chồng em bật điện lên xem cháu bị làm sao. Ôi trời ơi. Tụi em chết lặng luôn.
Không biết mẹ có thấy gì không vì bọn em nằm trong màn, chồng em lại lấy cái khăn nhỏ rồi vơ đống quần lại để che che. Em thì đắp chăn của con nên không lộ liễu lắm. Xong mẹ chồng em bế con ra ngoài. Bà vừa quay đi, chồng em mếu máo quay lại nói: "Vô duyên không chịu được" làm em phì cả cười. Không biết lúc đó chồng em tự nói mình hay nói bà nội cháu?
Nghe thấy cháu khóc bà nội chạy sang nhanh quá, đúng lúc hai vợ chồng em đang thiếu vải bên dưới (Ảnh minh họa)
Cho đến hôm nay em vẫn không biết liệu mẹ chồng em có nhìn thấy gì không nhưng ngay ngày hôm sau bọn em phải rút về thành phố để con lại chơi với ông bà. Thế là chồng em đã có quyết tâm mua 1 cái chốt cửa sau hàng tá lần em dã họng nói. Lần này thì vợ khỏi lên tiếng anh cũng nem nép đi mua.
Còn về phần mẹ chồng em, không biết mẹ có thấy gì không. Nhưng nếu thấy chắc từ giờ đến cuối đời mẹ không bao giờ quên được và sẽ nhìn vợ chồng em bằng ánh mắt kì dị mất. Ngại quá, xấu hổ quá bà quá cả nhà ạ.
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet