Anh, có lẽ là một kí ức quá đỗi xa xăm!
Đó là lần đầu tiên, anh, một người hoàn toàn xa lạ chạm đôi tay mềm mại của mình lên khuôn mặt em chỉ để kiểm tra xem e có nóng hay không. Và có lẽ trong cái lần gần gũi xa lạ ấy, cộng thêm sự tĩnh lặng về đêm và một vài cốc bia trước đó, em mãi không quên được mùi hương trên cơ thể anh. Và anh đã làm em ấn tượng như vậy.
Đó là lần đầu tiên em nói chuyện với ai đó từ đêm muộn cho tới sáng sớm mà không thể chợp mắt được 1 giây vì mong gặp anh ngay tức thì.
Là lần đầu tiên em thấy một người đàn ông tràn đầy tự tin như anh lại ngại ngùng khi tiến tới gần em. Và rồi ôm chặt em trong cái ngại ngùng dở hơi ấy!
Anh, người duy nhất em nói tiếng yêu mà không mong đáp lại!
Và rồi ta cứ đi qua nhau như vậy, ngắn ngủi nhưng những cảm xúc ấy là thật. Ta cứ bỏ mặc nhau như vậy, người thương, kẻ hững hờ, người hoài nghi, kẻ âm thầm lùi bước.
Còn bây giờ, em đứng đây, trước anh, tự tin hơn trước nhiều lắm, mang nụ cười vô tư nhất có thể để dễ dàng mà bước tiếp. Sau mọi thứ ta đã có, dường như giay phút này trở nên vô nghĩa. Nhưng anh à, e chợt nhận ra, hóa ra chúng ta chỉ là những trò đùa của tình yêu; nó đem mình đến bên nhau rồi hững hờ buông tay nhau.
Vì ta còn trẻ lắm, còn nhiệt huyết tin vào thứ quái gở mang tên "tình yêu" ấy mà không đành lòng sợ hãi cho dù nó làm đau ta, đùa giỡn ta hay đôi lúc bỏ mặc ta. Rồi mình cứ thế lao vào như những chú ong thợ tìm mật ngọt để mà nếm lại cái vị đắng của đau thương ấy chỉ để đổi lấy chút ngọt ngào từ vài giọt mật.
Ta cứ yêu, một người, vài người, ta bước qua nhau, đau khổ rồi lại quên mau. Ai đó nâng ta hoặc không ta tự mình đứng dậy. Ta còn trẻ, còn yêu, còn tự cho mình cái quyền dành những cái duy nhất ẩm ương mà mình tự cho là lí do để yêu 1 người ấy cho tình yêu, để rồi ta âm thầm chờ đợi 1 phần quà bất ngờ.
Ta đâu có biết tương lai sẽ ra sao hả anh. Ta cứ yêu thôi!
Rồi nó sẽ không phụ mình! Em tin là vậy! Vì em mới 20!
Chang Chang -
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet