Nói em biết đi chàng trai, những suy nghĩ thầm kín trong anh, những yêu dấu của anh là chỉ dành cho em thôi phải không, nó sẽ mãi cùng em thôi phải không? Hãy hiểu cho con tim này của em anh nhé. Hãy kéo em về phía anh, mạnh mẽ như bàn tay anh đã che ô cho em trong ngày mưa bão ấy. Hãy nhìn sâu vào đôi mắt em và cho em thấy sự kiên định trong anh, cho em cảm giác an toàn, tiếp thêm cho em sự can đảm để yêu một lần nữa được không...
Thành phố nơi em đang sống, nơi mà một năm trước đây em đã hoang hoải thế nào. Chập chững những bước chân đầu đời nơi xứ người, có quá nhiều thứ xa lạ, có quá nhiều thứ em phải học, phải sai rồi đúng, phải gạt bỏ cái tôi, phải học chữ nhẫn...
Thành phố nơi em đang sống, nơi mà có thời tiết quá khác nơi em đã sinh ra. Nắng mưa bất kể lúc nào, những cơn gió lạnh ập về chẳng hề báo trước. Một đứa vụng về như em, cứ mãi loay hoay chẳng thích nghi nổi...
Thành phố nơi em đang sống, có những cuộc vui, những rộn rã đầy sắc màu. Em chẳng thiếu niềm vui ở nơi này, từ sáng đến đêm, chỉ cần là bước chân ra phố dài em sẽ chìm ngập trong biển người.
Thành phố nơi em đang sống, em dần quen với nó, dần quen với con người nơi đây. Nhưng đâu đó trong sâu thẳm tâm hồn, em biết em cô đơn lắm...
Em biết, những bữa cơm vội vã một mình, những lần lang thang khắp phố phường hay ly café nơi quán quen góc phố... ấy là em cô đơn lắm.
Em biết, những tối cuối tuần người ta hẹn hò có đôi có cặp, em lặng lẽ nằm nhà xem phim đọc truyện, hoặc chỉ là tìm kiếm một cái tên để nói vài câu vu vơ... ấy là em cô đơn lắm.
Em cũng biết, có một người thầm lặng dõi theo em, thầm lặng quan tâm em, thầm lặng bên em. Và em cũng biết em là đang trốn tránh điều gì...
Tha lỗi cho em, chàng trai ạ. Kẻ nào vấp một lần rồi mà chẳng sợ sẽ ngã lần thứ hai. Quá nhiều kì vọng và áp lực khiến em hoảng sợ. tình yêu của anh lại quá đỗi ngây thơ, khiến em hoảng hốt mà thấy bơ vơ hết thảy... Em cứ tự hỏi đây là cái gì, đôi khi cho phép bản thân một chút dựa dẫm, một chút ích kỷ ở lại bên đời anh. Nhưng lại lập rào cản không cho phép anh bước vào...
Em cứ loay hoay với những đống cảm xúc hỗn độn cùng sự đấu tranh của lí trí. Sợ một ngày em phải về với vị trí của mình, sợ một ngày anh rời bỏ em, sợ một ngày con tim sẽ lại đau đớn, sợ một ngày tình yêu phai màu em phải nhìn anh hạnh phúc cùng một người con gái khác...
Những nỗi lo sợ vô hình ấy bủa vây lấy em, lại càng khiến em thấy mình thật quạnh quẽ. Lại thấy mình thật đáng trách bởi chẳng để anh tiến gần cũng không cho phép anh đi xa. Ta cứ thấy nhau trong từng góc nhỏ hàng ngày nhưng lại chẳng thể đặt lên một cái tên cho mối quan hệ...
Nói em biết đi chàng trai, những suy nghĩ thầm kín trong anh, những yêu dấu của anh là chỉ dành cho em thôi phải không, nó sẽ mãi cùng em thôi phải không? Hãy hiểu cho con tim này của em anh nhé.Hãy kéo em về phía anh, mạnh mẽ như bàn tay anh đã che ô cho em trong ngày mưa bão ấy. Hãy nhìn sâu vào đôi mắt em và cho em thấy sự kiên định trong anh, cho em cảm giác an toàn, tiếp thêm cho em sự can đảm để yêu một lần nữa được không...
Ai đó đã nói rằng khi bạn mở lòng ra để cho người khác một cơ hội, cũng là cho chính mình một cơ hội để yêu thương. Chuyện đời, chuyện người rồi sẽ rất gian truân, sẽ nhiều gập ghềnh thì ta cứ bên nhau cùng nhau vun đắp yêu thương, cùng cười cùng khóc đã anh nhỉ. Dù ngày mai ta không hay biết đường đời sẽ rẽ sang những lối nào, thì chuyện ngày sau hãy để sau rồi nói, ta hãy cứ nắm tay nhau cho đến ngày không thể nhé anh...
Cảm ơn thành phố này, nơi em đang sống, nơi có anh, có yêu thương của anh...
Huyền Vui -
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet