“Con người ta, sống trên đời, ai cũng sẽ phải lớn lên. Nhưng dường như sự trưởng thành của mỗi người không chỉ dựa vào sự nhiều lên của tuổi tác, mà được đo bằng những trải nghiệm âm thầm mà sâu sắc trong tâm hồn".
Kì 1 : Cô Bé Mưa Rào
"Cậu bạn thân hồi nhỏ, cô bạn gái đầu tiên chúng ta thích, những trò đùa tai quái, những trò nghịch dại, liệu có bao giờ sau này giữa dòng đời ngược xuôi, ta bất giác nhớ lại những hình bóng thân thương ấy và thấy môi mình mỉm cười. Hay ta sẽ tiếc nuối bởi những giấc mơ thêu dệt nên một thời hoa mộng ấy đã trôi xa mãi chẳng bao giờ quay lại".
Tuổi thơ tôi gắn bó với con phố nhỏ nằm giữa lòng thủ đô Hà Nội. Nói là con phố cũng không đúng, thật ra đó chỉ là một cái ngõ nhỏ mà thôi. Nhà trong ngõ nên mỗi lần trời đổ cơn mưa lớn một chút là lại bị lụt. Hồi còn bé, tôi chẳng thấy những cơn mưa rào mùa hạ có hại gì. Chỉ thấy vui vì sẽ được lội bì bõm trong ngõ. Rồi tôi và thằng bạn thân chí cốt, có khi cả em gái tôi nữa, sẽ té nước lên nhau.
Hồi tiểu học, rồi cấp hai, mấy lần liền tôi và nó bị bố mẹ đánh cho mấy cái roi vào chân vì tôi thích nghịch nước. Những phạt thì phạt thế chứ tôi chẳng bao giờ thôi cái trò đùa nghịch chỉ dành riêng cho bọn con trai nhà trong ngõ này. Về sau, tôi còn có thêm cái thú là ngồi cạnh chậu hứng nước mưa rơi tí tách xuống từ cái mái hiên bị dột. Đến khi bố tôi sửa lại mái nhà, không còn những ngày thỉnh thoảng có giọt mưa rơi xuống mâm cơm, tôi buồn đi một nửa. Rồi tới lúc con đường trong phố được phường nâng cấp, làm lại, không bị ngập nước nữa, lòng tôi lại thêm một nỗi buồn tê tái, cứ như có thứ gì đó bị mất đi trong mình.
Nhưng vì là trẻ con, nên dù có buồn, thì cũng hết nhanh thôi. Những mùa hè cứ thế trôi qua, vào kì nghỉ ba tháng cuối cùng trước khi tôi vào lớp 10, mỗi ngày trôi qua với tôi đều nhàm chán vô cùng bởi bạn bè tôi đều bận ôn thi vào cấp ba, chỉ có tôi, đã được bố mẹ chuẩn bị cho cái tinh thần sẽ học đúng tuyến nên coi việc ôn thi vào cấp 3 khá nhẹ nhàng. Dù sao thì tôi cũng là học sinh giỏi suốt 9 năm đi học cơ mà. Bạn bè bình thường từ chối đi chơi với tôi đã đành, cái thằng Lâm bạn chí cốt từ thuở nhỏ của tôi tuần trước nghịch dại trèo lên cái xe máy của bố nó, định chụp mấy tấm ảnh lấy le, thế mà xe đổ, nó bị gãy chân phải bó bột nên cũng ở nhà suốt, bỏ tôi một mình.
Thấy tôi ngày nào cũng nằm ườn ra, học bài rồi lại nằm ngủ, mẹ bảo tôi được nghỉ rảnh rỗi thì ra phụ giúp bán hàng ở cái cửa hàng tạp hóa của bác tôi. Bác đây là anh trai ruột của mẹ tôi, nhưng nhà tôi nhỏ còn nhà bác thì to. Nhà tôi năm trong ngõ còn nhà bác nằm đường hoàng ngoài mặt phố, có gắn cả biển hiệu lớn, đèn điện sáng trưng. Bác không kết hôn nên rất quý hai anh em tôi. Lúc trước tôi và em gái, còn cả thằng Lâm bạn thân nhất của tôi hay ra cửa hàng bác mua kem ăn. Lần nào bác cũng không lấy tiền nên thằng Lâm thích nhất. Cửa hàng nhà bác lúc nào cũng bật điều hòa, kể ra mùa hè ngồi ở đó thay vì nằm tự kỉ trong cái căn phòng chật hẹp của tôi thì cũng thích thật đấy. Đấy là chưa kể nếu ra ngồi ngoài cửa hàng của bác phụ giúp có khi tôi còn thoát được mấy lời cằn nhằn không dứt của mẹ. Mà với thằng cháu là đích tôn thế này thì chắc bác cũng chẳng nỡ giao cho mấy việc nặng nhọc đâu mà. Thế là tôi gật đầu cái rụp, và ngay ngày hôm sau thì được mặc chiếc áo đồng phục màu xanh lá cây cho giống với các anh chị khác trong cửa hàng.
Ngày đầu tiên ngồi làm nhân viên bán hàng, tôi thấy công việc khá nhẹ nhàng bởi mọi người chưa thực sự tin tưởng một thằng nhóc chuẩn bị lên cấp ba lắm nên cứ có khách tiến về phía bàn tôi định thanh toán thì lại có một anh hoặc chị nào đó chạy ra giúp đỡ. Ngày thứ 2 tôi được cất nhắc lên một chút khi có một đứa trẻ con hỏi quầy kem ở đâu thì tôi đã dẫn thằng bé ra tận nơi. Thật ra tôi cũng khá rành chỗ quầy kem và các loại kem trong đó bởi hầu như ngày nào cũng chạy ra đây ăn. Ngày thứ 3 trời mưa tầm tã nên vắng khách. Bác tôi sợ trời mưa càng lúc càng lớn nên cho mấy anh chị nhân viên nhà xa về sớm. Thành ra trong cửa hàng chỉ con mình tôi và một anh cao gầy tên Thành.
Anh Thành là sinh viên từ Vinh nên Hà Nội học đại học, học ngành cơ khí nhưng lại rất mê văn thơ. Vắng khác, anh lôi tập thơ bỏ túi bé bằng lòng bàn tay ra đọc chăm chú. Thấy anh chẳng có vẻ muốn nói chuyện tán phét, tôi lên mạng thử coi có đứa bạn nào đang online không. Nhưng khốn nỗi đứa nào cũng bảo đang bận học, hay như cái thằng Lâm-mang tiếng bạn thân nhất của tôi thì nói thẳng thừng: “Tao đang bận chơi Game. Sắp phá đảo rồi mày ạ”. Ngao ngán bởi những câu chuyện về cái đảo tưởng tượng trong game của nó, tôi offline rồi đi lại gần cửa sổ, ngắm mưa. Được một lúc, đột nhiên tôi chú ý tới một cái bóng áo mưa màu vàng vẫn đứng trước mái hiên của cửa hàng, chiếc xe đạp còn dựng bên cạnh.
Lúc đầu tôi cứ nghĩ người đó chỉ đứng ở đó một lúc thôi, tới khi ngớt mưa sẽ đi, nhưng kì lạ thay, người này đứng rất lâu, và không hề giống những người trú mưa bình thường, người này không hề sốt ruột hay than thở gì. Tôi dí sát mặt hơn vào cửa sổ để nhìn cho rõ. Đó là một cô gái, chỉ nhìn được nửa bên khuôn mặt nhưng có vẻ còn rất trẻ, trông chiều cao thì chắc cũng ở tầm tuổi tôi mà thôi. Một bên gương mặt với gò má bầu bĩnh, lấm tấm những giọt nước mưa, một vài sợi tóc mái còn vương bên thái dương, “cô bé này nhìn khá dễ thương”, tôi lẩm bẩm.
- Đâu đâu, ai dễ thương?
Tôi giật mình quay sang bên cạnh. suýt hét toáng lên khi thấy mặt anh Thành đang kề sát. Anh chàng này tưởng mọt sách với mơ mộng mà hóa ra cũng dại gái ra phết. Tai thính vừa nghe thấy nói có người dễ thương là nhào tới liền. Tôi hất nhẹ cằm một cái:
- Kia kìa, cô bé mặc áo mưa vàng ấy.
Anh Thành nhìn theo hướng tôi chỉ, tặc lưỡi: “Ui dào, cũng bình thường, không mua hàng mà cứ đứng đó đọc truyện tranh mãi”. Lúc này tôi mới nhận ra cô bé “ áo mưa vàng”, cứ tạm gọi thế đi đang đứng đọc say sưa một cuốn truyện nào đó. Thỉnh thoáng bắt gặp một điều thú vị trong truyện, “áo mưa vàng” lại cười khúc khích. Tôi quay lại chiếc ghế của mình, để cô ấy thoải mái sử dụng mái hiên chắn mưa của cửa hàng. Sáu giờ chiều, trời nhá nhem tối, tôi ngó ra ngoài, “áo mưa vàng” vẫn đứng đó đọc truyện, chắc định đợi tới khi trời tạnh hẳn mới về. Tôi ra công tắc điện gần chỗ cửa rồi bật đèn ngoài hiên lên. Anh Thành hỏi tôi:
- Không có khách mà em bật đèn làm gì cho tốn điện vậy Khoa ?
Tôi chẳng đáp lại anh, còn đang mải nhìn xem “áo mưa vàng” có tinh ý nhận ra sự quan tâm nho nhỏ của tôi không. Nhưng đúng là ông trời khéo trêu đùa, đèn vừa bật lên thì “áo mưa vàng” nhìn đồng hồ đeo tay, cất quyển truyện vào chiếc túi nhỏ đeo bên sườn rồi lên xe đạp đi thẳng.
Mấy ngày hôm sau trời vẫn cứ mưa liên tiếp, cái này chắc là mưa do bão tháng 7 ở vịnh Bắc Bộ. Tôi vẫn cứ suy nghĩ lởn vởn về “áo mưa vàng”, về cái khung cảnh lãng mạn như phim Hàn khi hai đứa chỉ đứng cách nhau một cánh cửa kính. Một tuần, rồi hai tuần, “áo mưa vàng” không trở lại, tôi tạm chấp nhận sự thật phũ phàng rằng cô bé chỉ là một người khách trú mưa mà thôi, có khi hôm đó còn là lần đầu tiên cô vào cửa hàng này, có khi sau này cô cũng chẳng ghé vào nữa. Thằng Lâm đã đỡ hơn trước một chút, thỉnh thoảng nó lại lê cái chân bó bột ra ngoài cửa hàng chơi với tôi. Chắc vì mẹ nó vẫn kêu suốt là nếu nó nằm lì một chỗ như thế thì vòng bụng sẽ ngày càng trồi lên và hai chân nhỏ xíu lại mất thôi. Mà thằng Lâm lại là đứa rất coi trọng ngoại hình nên nó vội vận động ngay. Ra cửa hàng của bác tôi, thằng Lâm hớn hở lắm. Mấy chị nhân viên trong cửa hàng vừa khen nó trông sáng sủa là nó đã vội vàng kể ngay câu chuyện về dòng họ nó có một chú làm diễn viên kịch nói nổi tiếng. Tôi chẳng biết chú nó nổi cỡ nào nhưng tôi thấy nó tự hào ghê lắm.
- Mày làm ở cái chỗ này sướng quá còn gì, có điều hòa, máy vi tính, lại còn được giao thiệp rộng, chả bù cho
tao.
Ông nội Lâm là đại tá về hưu, hồi trẻ từng tham gia kháng chiến cứu nước nên được rất nhiều người kính trọng. Bây giờ ông nó già rồi còn mở cửa hàng thuê truyện tranh ở tầng một nên bọn trẻ con trong phố lại càng thêm quý ông. Chúng tôi ai cũng thích cửa hàng thuê truyện. Tôi nghĩ cửa hàng tạp hóa của bác tôi đóng cửa một ngày thì còn có những cửa hàng khác. Nhưng hàng thuê truyện của ông nội thằng Lâm mà đóng cửa thì tụi trẻ con chỉ có đường khóc thét thôi. Từ hồi bị gãy chân, thằng Lâm thường xuyên ngồi dưới tầng một để ông nội còn trông nom nó. Còn nó thì than thở ngoài việc ông nó cho chơi game thoải mái ra thì tầng một vừa nóng lại chật hẹp, chẳng thích chút nào. Lâm đến chơi một lúc rồi về, trước khi đi nó còn vỗ vai tôi châm chọc:
- Làm việc chăm chỉ đi nhé, tao có cảm giác hôm nay là ngày may mắn của mày đấy.
Lâm ngày thường hay khoác lác nhưng hôm đó thì đúng là ngày may mắn của tôi thật. Tôi gặp lại “áo mưa vàng” một lần nữa. Chúng tôi hội ngộ khi bác bảo tôi ra ngoài ghi vé xe cho khách. Lúc đi ngang qua bãi gửi xe, tôi chú ý ngay tới một chiếc xe đạp có một cái áo mưa màu vàng xếp ngay ngắn nơi giỏ xe. Đúng là chiếc xe đạp của cô bé ấy, đúng là áo mưa của cô bé ấy, vậy là cô ấy hẳn đang ở trong cửa hàng. Tôi chạy vội vào trong, đi nhanh qua các dãy đồ để xem cô bé đó đâu. Kia rồi, một cô gái dáng người dong dỏng, mái tóc đen dài tết thành một bím vắt gọn gang lên vai đang đứng đợi thanh toán ở quầy anh Thành. Căn cứ vào dáng người thì không thể nào sai đi đâu được. Tôi cũng ra đứng gần chỗ Thành, vờ đang tìm kiếm gì đó trong ngăn tủ, cố tình đợi cho tới khi đến lượt “áo mưa vàng”.
Đây rồi, cô bé cầm tập vở trên tay, tôi cố ngẩng lên liếc nhìn nhãn vở nhưng những ngón tay cô bé đã che mất rồi. “Áo mưa vàng” mua một hộp kẹo cao su và một vài cái kẹo mút. Xong việc cô đi ra ngoài nhanh chóng, chẳng hề để ý tới tôi đang thất thểu ngồi bệt xuống đất phía sau quầy trả tiền. Cả ngày hôm đó tôi cứ thẫn thờ tiếc nuối mãi. Nghĩ tới cái bóng dong dỏn của cô bé đạp chiếc xe đi là tôi lại mong sẽ được sớm gặp lại cô. Cuối giờ làm, lúc đang chuẩn bị dọn dẹp đóng cửa hàng, anh Thảnh ra khoác vai tôi nói:
- Anh biết tên người làm chú em mất hồn rồi nhé”.
- Anh nói vớ vẩn gì thế ? Tôi gạt tay anh sang một bên.
- Thôi anh biết tỏng rồi, cái đứa con gái mặc áo phông màu hồng nhạt mua kẹo cao su hôm nay chứ gì ?
Tôi giật mình hỏi:
- Ơ sao anh biết ?
Anh Thành nháy mắt nói:
- Anh thấy em cứ loay hoay đứng đó, mắt thì liếc ngang liếc dọc là anh biết rồi. Lúc cô bé ấy để tập vở xuống bàn để lấy tiền, anh thấy rõ họ tên luôn.
Tôi vội hét toáng lên:
- Tên cô ấy là gì, nói cho em nghe đi.
Anh Thành lắc đầu một cách đáng ghét:
- Không được, hôm nay em đổ rác hộ anh đi thì anh nói cho.
Dù vốn ghét nhất công việc đổ rác của cửa hàng nhưng vì sự nghiệp tình yêu của mình, tôi đành chấp nhận. Dọn dẹp đâu đó sạch sẽ, cuối ngày, tôi tạm hài lòng với cái tên mình nhận được. Và đêm hôm ấy, tôi ngủ rất ngon, trong giấc mơ, tôi nhìn thấy một cơn mưa và cô bé mặc áo mưa vàng đứng bên cạnh. Tôi chỉ biết rụt rè gọi nhỏ tên cô ấy: Hạ Quyên
Mấy ngày sau đó, tôi như người trên mây, lùng sục tìm trên blog cái tên Hạ Quyên, có tới 3000 kết quả. Đúng là chuyện hoang đường, thường thì người ta hay đặt tên con gái là Đỗ Quyên hay Ngọc Quyên, sao cái tên lạ thế mà lại có nhiều người trùng thế nhỉ. Nhà chỉ có một cái máy tính, hai anh em thay phiên nhau dùng hai tiếng buổi chiều và một tiếng buổi tối. Thấy tôi sắp dùng quá sang giờ của nó, cái Phương em gái tôi cằn nhằn:
- Anh Khoa, anh dùng nhanh lên. Cho em còn dùng nữa, em sắp phải đi học rồi.
- Chờ anh tí, tôi nài nỉ.
- Anh làm gì đó ? Cái Phương vừa hỏi vừa chạy lại đứng phía sau tôi. Thấy trên màn hình hiện ra hàng loạt blog của Hạ Quyên, nó thở dài:
- Anh tìm như vậy đến bao giờ mới xong. Ít ra anh phải có họ mới tìm được. Mà nhỡ bạn anh không để tên blog là tên thật của mình thì sao ?
Lời nhận xét của cái Phương làm tôi chột dạ. Lại còn có cái trường hợp đó nữa à. Công nhận tôi cứ lao vào tìm kiếm như này không phải là cách. Dù sao, đây có phải là bài học thử lòng kiên trì đâu cơ chứ. Hết cách, tôi đứng lên nhường chỗ cho đứa em gái. Tôi toan định chạy sang nhà Lâm nhờ nó tư vấn, dù sao nó cũng thuộc dạng nhanh trí, nhưng lại sợ nó biết lại trêu chọc, tôi đành thôi. Tối hôm đó đi ngủ tôi đã chắp tay cầu trời cho tôi gặp lại Hạ Quyên một lần nữa. Tôi vốn không tin chỉ cầu nguyện xuông thế mà cũng thành. Nhưng lần này, tôi đã được đáp lại. Hai ngày sau, bạn của cái Phương bị ốm nên không qua đèo cái Phương đi học piano được. Bố mẹ đều bận đi làm nên mẹ bảo tôi nghỉ làm ở cửa hàng một buổi để đèo em đi học. Bị đánh thức vào lúc giữa trưa, lại còn bị đứa em gái có cái giọng cao vút hét vào tai, tôi đâm phát cáu:
- Sao em không tự đi đi, đi bộ ấy, cũng gần thôi chứ xa xôi gì ?
Cái Phương ngúng nguẩy, dậm chân:
- Không, trời nắng đi bộ đen da lắm, anh đèo em đi cơ. Không em mách mẹ đấy.
Cái Phương cứ lấy mẹ ra dọa là kiểu gì tôi cũng phải theo. Tôi đành lủi thủi đứng dậy mặc đồ rồi đèo con bé đi. Trên đường đi, tôi cứ nghĩ mông lung mãi sao bố mẹ tôi lại cho cái Phương đi học piano làm gì, lẽ ra miệng lưỡi như nó phải cho đi học hát opera mới đúng. Trưa hè, ánh nắng gắt chiếu vào mắt kính làm tôi thấy mọi thứ lóa lóa, lúc rẽ vào ngõ nhà cô giáo Phương, tôi nhìn không rõ nên loạng choạng bị mắc luôn tay lái vào chiếc xe đạp đi ngược chiều. May mà em gái tôi kịp nhảy xuống nên tôi mới giữ được thăng bằng. Cái Phương vội xin lỗi người kia rối rít. Người lái xe là một thanh niên trẻ, trông dáng chắc chỉ hơntôi vài tuổi. Cái Phương giải thích gì đó với người thanh niên kia, còn tôi, tôi chẳng để ý gì, còn đang mải nhìn cô bé đang đi bộ trên vỉa hè vừa bị hai chiếc xe đâm vào nhau làm cho giật mình. Chính là Hạ Quyên, sao tôi lại toàn gặp cô bé ấy trong những tình huống bất ngờ thế này. Sau khi nghe cái Phương giải thích, người thanh niên kia đạp xe đi mất, lúc này, con bé đột ngột hét lên cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi. Nó gọi rất lớn:
- Chị Quyên.
Nó chẳng thèm chào tôi, chạy ngay ra chỗ người trong mộng của tôi rồi hai người cùng đi vào lớp học, vừa đi vừa trò chuyện có vẻ thân thiết lắm. Cái Phương này, hóa ra nó học cùng người tôi đang tìm kiếm, thấy tôi khổ sở suốt hai ngày nay mà không nói gì, con bé gian thế không biết. Tí nữa đi học về thì nó biết tay tôi. Tôi hét lớn, cố để cả Hạ Quyên cũng nghe thấy:
- Tan học anh đón em nhé.
Hí hửng đạp xe về nhà, tôi nghĩ chỉ cần vào blog cái Phương rồi tìm trong đám bạn của nó cái tên Hạ Quyên là sẽ ra ngay. Thật không ngờ trong đám bạn đanh đá của cái Phương lại có một Hạ Quyên hiền lạnh nhẹ nhàng thế. Bình thường cứ hôm nào cái Phương rủ bạn về nhà học nhóm là tôi lại ngao ngán tìm cớ chạy sang trú ấn nhờ ở nhà thằng Lâm.
Mấy đứa bạn của cái Phương đứa nào tính cũng giống nó, tức là hay theo dõi, xách mé, và bắt bẻ tôi. Như cái Lan Anh thì chê tôi quá gầy, cái Trà My thì kêu phòng tôi bừa bộn quá, nhưng trong đám bạn của nó hay tới nhà tôi chơi thì tuyệt nhiên không có Hạ Quyên. Hẳn là hai đứa mới quen nhau. “À”, tôi chợt nhớ ra Phương gọi Hạ Quyên là chị, như thế tức là hơn tuổi con bé rồi. Cứ chốc chốc, tôi lại liếc nhìn đồng hồ một lần, mong tới 3 giờ chiều cho nhanh để còn đi đón em gái.
Cái Phương tan học, tôi đến sớm trước 10 phút, nhìn xung quanh xem có thấy Hạ Quyên không. Phương đến hù tôi từ phía sau một tiếng rồi trêu đùa:
- Anh đang ngắm ai đó ?
Nói rồi con bé ngồi luôn lên xe làm tôi loạng choạng suýt ngã. Tất cả cũng chỉ vì dù chỉ kém tôi ba tuổi nhưng cái Phương rất nặng xương nên lần nào đạp xe đèo nó là tôi cũng mệt muốn xỉu. Nhưng hôm nay tôi phải chiều lòng con bé thôi mới mong có được danh tính người đẹp. Nó ngồi phía sau hí hửng kể với tôi đủ thứ chuyện, nào là cô giáo nó biết tự sáng tác nhạc, nào là hôm nay có hai anh em sinh đôi tới xin học. Bình thường tôi rất thờ ơ với những chuyện của nó, nhưng hôm nay tôi hưởng ứng rất nhiệt tình. Con bé không nghi ngờ gì. Về gần tới nhà, tôi hỏi nó, vờ như buột miệng:
- Phương ơi, cái bạn Quyên lớp em học lớp mấy thế ?. Có biết học trường nào không?.
Cái Phương suy nghĩ một lúc rồi nó bảo tôi:
- Năm nay lên cấp 3, chắc là bằng tuổi anh đó. Mà sao anh hỏi nhiều vậy, thích chị đó hả ?
Bị con bé em bắt trúng tim đen, tôi đáp lửng lơ:
- Ừ thì nhìn cũng dễ thương đó. Nhưng mà không biết có kiêu không ?
Cái Phương nghe tôi nói rồi phán một câu tỉnh bơ:
- Không kiêu. Nhưng người như anh thì không cua được đâu.
Cái con bé này, đâu cần phải nói thẳng toẹt ra như thế. Như em gái nhà khác thì chắc sẽ động viên anh trai, hoặc nếu không thì cũng tìm lời an ủi cho anh đỡ tuyệt vọng, còn em tôi thì không. Đã thế nó ám chỉ “người như anh” làm tôi cứ thắc mắc mãi người như tôi là người như nào.
Từ lúc tìm được blog Hạ Quyên, tôi cứ khấp khởi mãi chờ ngày cô bé đồng ý làm bạn với tôi. Rồi ngày đó cũng đến, tôi nhảy khắp phòng vì sung sướng. Từ nay có thể chia sẻ với người tôi thương thầm rồi. Tôi định viết gì đó lên blog của Hạ Quyên, nhưng viết gì bây giờ. Suy nghĩ suốt cả ngày trời vẫn không nghĩ ra, buổi tối, tôi nhanh nhảu rửa bát hộ cho cái Phương, rồi còn quét nhà hộ nó, chỉ mong con bé hiến kế hay tiết lộ ít thông tin cho. Cái Phương vốn nhanh nhẹn nên hiểu ý tôi luôn, lúc hai anh em đang đứng trên sân thượng phơi đồ, nó lại gần tôi khoác vai có vẻ rất thân thiết rồi bảo:
- Chị Hạ Quyên tháng 9 tới vào học cùng trường anh đó.
Chỉ vừa nghe thấy tin này, tôi hét toáng lên. Ôi trời ơi, một cái tin quý giá như thế mà con bé này lại giữ trong lòng bây giờ mới nói cho tôi biết. Tôi cuống quýt, hỏi vội:
- Thật không? Thật không ? Sao em biết ?
- Thì em hỏi chị ấy mà.
Ôi thật là một đứa em ranh mãnh, hóa ra Phương đã hỏi được Hạ Quyên cả tỉ thứ nhưng cứ im ỉm không nói. Tôi hỏi liên tục xem em gái tôi còn biết chuyện gì về Hạ Quyên không. Quả nhiên là rất nhiều. Nào là chuyện Hạ Quyên là con nhà gia giáo đúng nghĩa vì cả bố lẫn mẹ cô bé đều là giáo viên. Hạ Quyên đã học piano từ lúc 7 tuổi nên trong lớp có thể coi là cao thủ rồi, thường được giao đánh bài mẫu cho cả lớp. Có một chuyện tôi đặc biệt chú ý. Đó là chuyện trong lớp piano có một thằng nhóc cũng thích Hạ Quyên. Nghe cái Phương kể thì thằng nhóc này ngày nào đi học piano cũng ngồi cạnh Hạ Quyên và đề nghị đèo về nhà nhưng chưa lần nào có được sự đồng ý của người đẹp.
Những ngày sau đó tôi sống như người trên mây, ngày nào cũng mở lịch xem sắp tới ngày tựu trường chưa. Tôi vẫn xung phong đèo cái Phương đi học làm mẹ tôi không khỏi bất ngờ. Tuy nhiên chẳng ai biết tôi đã phải tiết kiệm tiền tiêu vặt của mình để đổi lấy thông tin về Hạ Quyên từ đứa em gái. Một hôm, thằng Lâm tới thăm tôi ở cửa hàng, vừa nhìn thấy tôi nó đã cười như nắc nẻ:
- Cái đầu, cái đầu của mày bị sao thế kia ?
Tôi gãi đầu ngán ngẩm, tất cả chỉ vì cái Phương muốn mua một cái bút phát sáng nên tôi phải tiết kiệm tiền mẹ cho cắt tóc để mua cho con bé. Tôi không vào hàng có anh thợ cạo răng khểnh như mọi lần nữa mà ra chỗ vỉa hè dưới gốc cây nhờ một ông già cắt cho. Không biết có phải vì già rồi tay run mắt mờ không mà ông già cắt cho đầu tôi nham nhở vô cùng, trông bộ dạng tóc tôi thật thảm hại. Tôi đã định sẽ không ra khỏi nhà cho tới khi tóc mọc dài lại nhưng công việc ở cửa hàng của bác tôi thì không thể bỏ được. Thằng Lâm đã đi được, tôi thấy nó cởi bó bột ở chân rồi. Nó bảo tôi, vẫn cười không ngớt:
- Tao tính tới rủ mày đi đá bóng mà đi với đứa trông như mày tao ngại quá. Nhỡ có ai nhìn thấy thì mang tiếng chết.
Tôi lắc đầu:
- Hôm nay tao không đi được đâu, hay chiều thứ 6 nhé.
- Thứ 6 không được. Tới lượt Lâm lắc đầu.
Tôi ngạc nhiên, bình thường bảo đi đá bóng có bao giờ cái thằng này từ chối đâu. Lúc nào nó chả ưu tiên việc trở thành tiền đạo số một lên hàng đầu.
- Sao mày không đi được ?
Lâm đưa mắt nhìn xung quanh cửa hàng một cái rồi chạy tới nói khẽ với tôi:
- Tao nói cho mày nghe nhé, ở cửa hàng của ông tao ấy, mới có một cô bé xinh cực. Thứ 6 tuần nào cũng đến thuê truyện. Tao phải ở đấy để còn gặp bạn ý.
Tôi ngán ngẩm. Cửa hàng thuê truyện tôi đi qua mấy lần, những đứa con gái đến đấy đa số đều là hạng mọt sách, à không, ‘mọt truyện’ mới đúng. Kính thì đeo dày đến cả tấc, cả ngày chẳng nói được một câu. Thằng
Lâm thấy tôi chẳng có vẻ gì đến chuyện tình yêu của nó liền bảo:
- Mày không tin thì thứ 6 này tới nhà tao đi, tầm 2 giờ chiều ấy.
Còn tiếp...