Bỗng chốc, em nhận ra rằng có một sự khác biệt tinh tế giữa việc nắm chặt một bàn tay với việc trói buộc một tâm hồn. Tình yêu là ràng buộc nhau về mặt tình cảm, nhưng đôi khi mỗi người vẫn phải cho nhau những khoảng không gian và thời gian riêng, nơi mà ở đó mình vẫn luôn chiếm vị trí độc tôn, và đôi cánh tự do vẫn luôn kiêu hãnh.
Bỗng chốc, em nhận ra rằng tình yêu không luôn là điểm tựa và chung sống không đồng nghĩa với sum vầy. Khoảng cách địa lý cũng có thể chỉ là một con số, nhưng cũng chẳng phải ngẫu nhiên mà người ta từ xưa đến nay vẫn luôn tự dặn: "Xa mặt cách lòng".
Bỗng chốc, em nhận ra rằng có những ngày nắng cũng mang đến những nỗi buồn không kém gì những chiều mưa. Nắng đẹp rực rỡ, nồng nhiệt mà không chói lóa; nhưng đôi khi lại quá gay gắt thiêu đốt khiến em sợ hãi mà né tránh... Mưa mãnh liệt, dữ dội, gầm gào như cơn thịnh nộ của cuộc sống; nhưng có lúc lại dịu dàng ôm trọn vào mình cả những hờn ghét, đau thương, ve vuốt hết những giọt nước mắt chua cay, mặn đắng..
Bỗng chốc, em nhận ra rằng nụ hôn không phải là khế ước và những món quà không phải bao giờ cũng là những lời hứa chân thành. "Suy cho cùng, ‘chân thành’ cũng chỉ mang tính chất tương đối. Khoảnh khắc một ai đó yêu thương bạn rất thật lòng, có thể họ rất thành tâm. Nhưng thành tâm đó chỉ mãi mãi thuộc về giây phút đó. Nên bạn đừng hy vọng chân thành sẽ lặp lại hay tồn tại mãi mãi, cũng đừng thất vọng nếu chân thành đó đã đi qua."
Càng lớn, can đảm để yêu một ai đó bất chấp tất cả càng ít dần. Tổn thương quá nhiều nên em luôn nhắc nhở bản thân phải cảnh giác mỗi lần mạo hiểm trao đi yêu thương. Em như con nhím xù gai lên để bảo vệ lấy phần thể xác lẫn tâm hồn lành lặn ít ỏi còn sót lại...
Nhưng rồi vì một phút lỡ lầm tặng người trọn niềm tin mà em đã tự cứa nát trái tim mình, cứa luôn cả vào những vết sẹo vẫn luôn hiện hữu và nhức nhối như nhắc nhở em về một quá khứ buồn.
"Có thể toàn tâm đối xử thật tốt với một ai đó cũng là một dạng hạnh phúc, dù rằng đôi lúc ta sẽ vì nó mà phải trả giá quá nhiều". Đến tận bây giờ em mới thấm thía câu nói này. Từng câu từng chữ như tát vào mặt em cho em tỉnh ra nhiều điều:
- Đừng bao giờ dành cho người khác sự ưu tiên khi họ chỉ coi mình là một sự lựa chọn.
- Mọi mối quan hệ đều là sự Lợi Dụng lẫn nhau. Chỉ là lợi dụng về Tinh Thần hay Vật Chất.
- Không ai yêu mình bằng chính bản thân mình. Đừng tự ngu ngốc làm đau chính mình.
Và em học được cách ngẩng cao đầu chấp nhận tất cả, điềm tĩnh như một người lớn chứ không khóc lóc như một đứa trẻ. Trưởng thành rồi, phải hiểu: CHẲNG CÓ THỨ GÌ GỌI LÀ "MÃI MÃI".
"Người ta có thể khóc khi vui nên cũng có thể cười khi buồn bã.
Để buông thả cho dòng đời cuộn qua và kéo mình cuốn xa,
Và luôn cả những kí ức vốn không muốn nhớ ghi kín trong quyển vở
Từng luôn ngóng luôn chờ nhưng nó chưa từng đến bao giờ..."
Không phủ nhận, không giải thích. Anh chỉ đơn giản gật đầu công nhận đã làm cho em phải buồn. Em chua chát tự hiểu lời thề sẽ không bao giờ khiến em tổn thương ngày nào nay chính anh là người phá vỡ. Và niềm tin trong em gần như trở về với con số 0 tròn trĩnh.
Thế giới này bé nhỏ mà rộng lớn lắm anh à, chỉ một phút quay lưng là đã có thể lạc nhau mãi mãi. Còn đâu những lời hứa hôm nào? Còn đâu câu nói em vẫn luôn ghi nhớ: "Tay anh đây, nắm lấy rồi mình đi..."?
Đừng đặt nặng hai chữ "trách nhiệm" rồi biến dần tình yêu anh dành cho em trở thành nghĩa vụ.
Đừng ép mình phải sống ở hiện tại nếu không thể buông lơi quá khứ.
Còn nếu đã chọn em, thì...
...đừng bỏ rơi em, đừng lãng quên em, bởi một khi đã quá quen với sự cô đơn thì em sẽ chẳng cần yêu thương nữa.
...đừng để em phải đặt dấu chấm hết cho câu chuyện cổ tích mà em mới bắt đầu chập chững những trang viết đầu tiên.
...đừng buông tay em!
Anh nhé?
Trang Dương -
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet