Tôi không thể kể cho bạn những gì cô ấy đã viết. Nhưng cô ấy đã khiến tôi biết rằng mình vẫn có một vị trí quan trọng đối với cô ấy, cho dù chính tôi cũng đã không còn thường xuyên quan tâm tới cô ấy từ rất lâu rồi.Và cô ấy đã nói: "Chỉ cần bạn còn nhớ, chẳng có thứ gì ra đi cả."
Có một lần, giữa đêm khuya một mình trong một căn phòng xa lạ, ở một phương trời xa lạ, tôi mò mẫm lên facebook. Thế rồi tôi bỗng ngạc nhiên khi nhìn thấy cô bạn thay avar bằng ảnh chụp với người yêu. Họ rất hạnh phúc. Dường như tôi đã đánh mất một điều gì đó, từ sâu bên trong.
Chúng tôi đã từng có nhiều kỷ niệm đẹp. Đêm giao thừa năm ấy, chúng tôi hẹn gặp nhau bên Hồ Gươm cùng ngắm pháo hoa. Vậy mà tìm mãi cũng chẳng gặp được nhau giữa dòng người đông đúc ấy. Đến khi pháo bắn xong, người về hết, chúng tôi mới tìm được nhau.
Năm sau, chúng tôi lại hẹn nhau, rồi lại không tìm thấy, rồi lại chờ pháo bắn xong. Vẫn chỗ cũ, chỉ để ôm nhau và nói 1 câu chúc mừng năm mới.
Cô ấy quá chăm học, còn tôi thì có quá nhiều mối bận tâm, cứ thế hai đứa gần như chẳng còn xuất hiện trong đời sống của nhau. Kể cả mỗi dịp năm mới. Lúc nhìn thấy bức ảnh đấy, những kỷ niệm và cảm xúc đột ngột quay trở lại với tôi. Cô ấy đang ở Pháp, còn tôi ở Kenya. Khi cô ấy trở về Hà Nội, tôi đã lại chuyển vào Hội An. Chẳng biết phải bao nhiêu lần thành phố bắn pháo hoa nữa chúng tôi mới gặp lại nhau.
Và khi gặp lại, cô ấy có còn là cô gái tôi quen không? Trong ký ức của tôi, cô ấy là một cô gái ngây thơ, trong sáng, hồn nhiên mà lại chăm chỉ, cẩn thận và rất quan tâm tới người khác. Một cô gái chẳng nhiễm “bụi trần”.
Bây giờ cô ấy có người yêu rồi. Mà tôi cũng đã có bạn gái. Đêm hôm ấy, tôi đã gửi cho cô ấy một tin nhắn. Một tin nhắn rất ngắn gọn. Vậy mà cô ấy đã trả lời bằng một tin nhắn rất dài. Chẳng biết phải dùng từ gì để mô tả cảm xúc của tôi khi đọc những dòng trả lời của cô ấy: Bất ngờ? Hạnh phúc? Cảm động?
Tôi không thể kể cho bạn những gì cô ấy đã viết. Nhưng cô ấy đã khiến tôi biết rằng mình vẫn có một vị trí quan trọng đối với cô ấy, cho dù chính tôi cũng đã không còn thường xuyên quan tâm tới cô ấy từ rất lâu rồi.
Và cô ấy đã nói: “Chỉ cần bạn còn nhớ, chẳng có thứ gì ra đi cả.”
…
Những năm tháng qua, tôi đi đến những phương trời mới, nhìn thấy những thứ mà tôi chưa từng nhìn thấy, gặp gỡ những con người thú vị, cuốn hút. Những thành công, những huy hoàng, những cảm xúc tuyệt vời như món quà mà cuộc sống ban tặng cho tôi. Thế nhưng chúng đến rồi trôi qua nhanh chóng. Tôi nhận ra rằng phần lớn cuộc sống của chúng ta không phải là những khoảnh khắc đó, cuộc sống được dựng xây chủ yếu từ những khoảng lặng. Những khoảnh khắc sẽ trôi qua đời ta như những cảnh phim, chúng dù đẹp mấy cũng không làm nên cả bộ phim.
Sẽ thật là tệ nếu tôi cứ ngồi đây và tiếc nuối về những gì tươi đẹp đã ra đi. Tôi sẽ chẳng mãi mãi là một chàng trai độc thân, cũng như cô bạn tôi sẽ chẳng mãi ở đó như một thiên thần trong truyện tranh.
Nhưng nếu nó đã ra đi, vậy làm sao mà ta không tiếc nuối được cơ chứ.
Giờ thì tôi đã nhận ra: Chỉ cần bạn còn nhớ, chẳng có thứ gì ra đi cả.
Tôi đã dành thời gian để nhớ lại tất cả những giây phút vui vẻ nhất mà mình đã trải qua, những ký ức về người bạn tuyệt vời mà tôi từng có. Tôi thấy mình chẳng mất đi gì cả.
Tôi mỉm cười.
…
Sẽ rất tuyệt vời nếu bạn yêu quý ai đó và được yêu quý lại.
Sẽ rất tuyệt vời nếu tình bạn cứ kéo dài mãi qua năm tháng.
Sẽ rất tuyệt vời nếu những thứ tuyệt vời cứ tuyệt vời mãi.
Nhưng cuộc sống là thế, chẳng có gì còn lại mãi. Dòng chảy thời gian mạnh mẽ lấy đi của chúng ta những điều cũ, trả lại cho chúng ta những thứ mới, rồi lại biến những thứ mới thành thứ cũ. Chẳng điều gì có thể ngăn cản được.
Hãy tự nhủ: “Chỉ cần bạn còn nhớ, chẳng có thứ gì ra đi cả.”
Chỉ cần bạn còn nhớ…
Hoàng Đức Minh
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet