Gửi cậu,
Nếu gặp nhau giữa đời, có lẽ tôi với cậu sẽ khách sáo mà gọi nhau anh – tôi. Nhưng bởi vì tôi biết, cậu kém tôi một tuổi, cho nên xin phép cho tôi gọi cậu là cậu như nãy giờ.
Chắc rằng cậu không quen tôi, nhưng hẳn cậu biết tôi tên gì, là ai, bởi vì với tính cách của Dung, tôi dám khẳng định cô ấy sẽ không giấu diếm mối quan hệ của chúng tôi trong quá khứ. Tôi là người cũ, không có số đếm ở đây, bởi vì trước cậu chỉ có duy nhất một mình tôi, không còn ai khác. Và cậu, tôi không muốn gọi cậu là người mới, bởi vì cậu là người của hiện tại, và hi vọng sẽ là người của tương lai trong đời cô ấy.
Xét trên phương diện xã hội, tôi chỉ hơn cậu về tuổi tác, những mặt khác, học vấn, kiến thức, hiểu biết, và cả tính tình nữa, tôi chịu thua cậu. Chúng ta cách biệt nhau khá nhiều, nhưng bởi vì có cùng mối quan tâm chung là cô ấy, cho nên hôm nay, tôi viết những dòng này cho cậu, làm một cuộc độc thoại về cô ấy.
Chắc Dung đã kể cậu rồi, chúng tôi cùng nhau lớn lên, tôi hơn cô ấy năm tuổi, vẫn quen chở che cho cô ấy như em gái, và nhầm tưởng về điều đó cho đến khi tốt nghiệp cấp ba. Lúc đó tôi mới chợt nhận ra, cuộc sống của tôi trước giờ chỉ xoay quanh một mình Dung, và tình cảm của tôi không dành cho bất kỳ một cô gái nào khác ngoài cô ấy. Nhưng lúc đó, cô ấy, lại chưa đủ lớn. Và tôi quyết định sẽ chờ.
Tuổi thơ của chúng tôi gắn liền với đồng ruộng, với những buổi tối mùa hè ra đồng chòm hóng gió cho mát mẻ. Mùa hè ấy, Dung mười sáu tuổi, tôi ôm cô ấy từ phía sau, cô ấy tựa lưng và đầu vào ngực tôi. Đó là mùa hè tôi hạnh phúc nhất. Chúng tôi bắt đầu yêu nhau, trong lặng yên và bí mật. Cô ấy còn quá trẻ để đắm chìm vào một cuộc tình, và cần nhiều thời gian hơn cho học tập và những mối quan tâm khác. Nói thật lòng, để cô ấy tự do như thế, tôi thật sự rất lo. Xung quanh cô ấy là một thế giới hoàn hảo với những con người xuất sắc. Tôi sợ mình không giữ được cô ấy, bởi vì tôi không nắm chắc được, tình cảm của cô ấy đối với tôi là như thế nào.
Nhưng Dung nói với tôi rằng, cô ấy gặp được rất nhiều người con trai khác, nhưng không ai bằng được tôi. Người đẹp trai hơn tôi thì đã có bạn gái, người chưa có bạn gái thì không tử tế bằng tôi. Và, cô ấy nói, "với lại, không phải ai cũng thích em như anh." Cô ấy luôn tự ti về ngoại hình bản thân, tôi biết, nhưng tôi không quan tâm, tôi chỉ vui vì biết rằng cô ấy tin tưởng vào tình cảm của tôi. Và bây giờ, tôi rất vui vì cậu cũng không chê bai hay ghét bỏ ngoại hình cô ấy. Một chàng trai thật lòng yêu một cô gái sẽ không để ý cô ấy xấu hay đẹp, đúng không?
Dung là một cô gái ngoan, mọi người đều biết điều đó. Lúc mới bắt đầu, cô ấy chỉ lo học, và không sử dụng điện thoại. Cô ấy chỉ cho tôi nhắn tin vào số máy của bố cô ấy hai lần một tuần, thứ tư và thứ bảy. Những cuộc nói chuyện ngắn ngủi và vội vàng nhưng cũng đủ khiến tôi đỡ nhớ cô ấy. Và thói quen nhắn tin vẫn được duy trì, cho đến tận khi cô ấy đã có điện thoại riêng, thậm chí lúc cô ấy rời nhà đi học xa vẫn không hề thay đổi.
Chuyện tình của chúng tôi rất êm đềm, suốt ba năm trời đều như vậy. Tôi chỉ có thời gian ít ỏi vào mỗi dịp hè để có thời gian ở bên cạnh cô ấy nhiều hơn. Cho nên, cả hai đều trân trọng những cuộc nói chuyện cùng nhau. Mà tôi cũng chẳng tìm ra lý do nào để xích mích với cô ấy cả. Cho đến khi cô ấy nói với tôi về dự định thi vào Bách khoa Hà Nội, ngành Kỹ thuật Hạt nhân. Tôi vẫn luôn có một niềm tin rằng với tình cảm bao lâu qua, cô ấy chắc chắn sẽ thi vào một trường ở TP Hồ Chí Minh để ở gần tôi. Thế nhưng cô ấy lại chọn xa tôi. Tôi hai mươi ba tuổi, ba năm mòn mỏi, không biết làm sao qua năm năm nữa cho một mối yêu xa. Đó là lần đầu tiên chúng tôi cãi nhau. Tôi cố thuyết phục cô ấy rằng ngành đó rất nguy hiểm, cô ấy phán một câu "Kệ anh, em sẽ sống chết với hạt nhân". Sau đó không thèm nói chuyện với tôi nữa. Tôi nhắn tin bảo, "Em không thi trong Nam thì thi vào Đà Nẵng đi". Cô ấy không trả lời. Chúng tôi vẫn gọi điện và nhắn tin mỗi tuần hai lần như thường, không ai đụng chạm gì đến chuyện đó nữa. Tôi cứ tưởng thế là cô ấy cuối cùng cũng thuận theo tôi, dù tôi cũng cảm nhận được nứt vỡ đầu tiên trong cuộc tình này.
Dung thi một trường Đà Nẵng thật, tôi đã tự hào vì có bạn gái lọt top 15 của trường, cho đến khi biết cô ấy làm thủ tục nhập học Bách khoa. Chúng tôi lại bắt đầu mâu thuẫn. Cô ấy nói,"em đã thi vào Đà Nẵng theo ý anh rồi, nhưng em đã nói, em sẽ sống chết với hạt nhân." Cuộc tranh luận gay gắt nhất, cô ấy hỏi, tại sao phải là cô ấy vào đây với tôi mà không phải là tôi ra ngoài đó với cô ấy. Tôi không trả lời được. Tôi đi làm trong này đã năm năm, công việc và lương thưởng ổn định, không muốn thay đổi. Cô ấy bảo tôi không hiểu cho ước mơ của cô ấy. Không phải tôi không hiểu, là tôi lo sợ, ở xa như thế, sẽ có người cướp cô ấy khỏi tay tôi.
Và người đó chính là cậu. Dung nói với tôi về việc cậu cho cô ấy mấy quyển sách giáo trình năm nhất, đó là lần đầu tiên tôi biết đến cậu. Không có vấn đề gì cả, cậu là một người nhiệt tình và tốt bụng, tôi yên tâm về điều đó. Nhưng tôi bắt đầu bất an khi tần suất xuất hiện tên cậu trong những câu chuyện của chúng tôi ngày càng tăng, và thậm chí có hôm cô ấy chỉ nói với tôi về cậu. Có thể chính cô ấy không nhận ra, nhưng tôi cảm nhận được, bằng những gì tôi hiểu về cô ấy, rằng cô ấy thật sự dành nhiều sự quan tâm cho cậu. Tôi hỏi, sao em bây giờ cứ mở miệng ra là nhắc đến cậu ta thế, cô ấy nói, hình như càng ngày em với anh càng không còn chuyện gì để nói với nhau nữa rồi. Tôi hoang mang. Từ đó, những chuyện chúng tôi nói với nhau đều trở nên nhạt nhẽo.
Chúng tôi lại cãi nhau, đó là khi tôi phát hiện ra cô ấy làm hồ sơ đi du học ở Nga. Không hề nói với tôi tiếng nào. Mãi đến lúc mẹ tôi hỏi, con bé định đi du học sáu năm thì anh định bao giờ mới cưới, tôi mới biết tin. Tôi hỏi, cô ấy đáp, "em biết là nếu để anh biết thì anh sẽ không để em đi nên em không cho anh biết". Trong mắt cô ấy tôi vẫn luôn là một kẻ ngăn cản tương lai cô ấy. Sau đó, chúng tôi không nói chuyện với nhau nữa. Đột nhiên có một ngày, không phải là thứ tư hay thứ bảy, cô ấy gọi điện cho tôi, bảo: "hôm qua em bị ốm, lúc ngồi trên xe bus đau quằn quại, rất muốn có một ai đó ở bên, thế mà người đầu tiên em nghĩ đến không phải là anh mà là anh ấy, lúc đó em biết, đời nay em coi như vào tay anh ấy rồi". Lúc đó tôi cũng biết, đời này, vậy là tôi vuột mất cô ấy rồi. Chúng tôi nhanh chóng chia tay, êm đẹp. Không phải là tôi không muốn níu kéo, nhưng nếu cô ấy đã cạn tình cảm dành cho tôi rồi, thì tôi không muốn giữ chân cô ấy trong đời tôi nữa. Những nứt vỡ đã đủ rộng để không hàn gắn được nữa rồi. Cho cô ấy ở bên cậu, mong hai người được hạnh phúc và lâu dài.
Cậu là một chàng trai tốt, tôi biết. Cậu sẵn sàng giúp đỡ cô ấy mọi lúc, quan tâm đến cô ấy. Cậu là một chàng trai tài giỏi, có tương lai, không phải là một thằng làm thuê công ty như tôi. Cậu là sinh viên năm cuối, sắp tốt nghiệp từ ngôi trường mà cô ấy mơ ước, còn tôi chỉ mới tốt nghiệp cấp ba và không đậu đại học nên vào Nam kiếm tiền. Cậu xứng đôi với cô ấy. Tôi không hiểu cho ước mơ của cô ấy, còn cậu có thể ủng hộ cô ấy. Tôi biết, chẳng thằng con trai nào muốn bạn gái mình đi xa đến như thế, nhưng cậu có thể chấp nhận điều đó vì ủng hộ ước mơ của cô ấy. Tôi khâm phục cậu.
Bây giờ cậu ở bên cô ấy, tôi mong cậu hãy chăm sóc cô ấy thật tốt, làm điều mà tôi muốn nhưng lại không làm được cho cô ấy. Cô ấy thích ăn kem dâu vào mùa đông, và uống cà phê phin vào mùa hè, thỉnh thoảng mua vài cái kẹo mút cũng được. Cô ấy thích ngồi cả buổi đọc sách, có sách gì hay thì mang cho cô ấy. Cô ấy không chịu được sự dơ bẩn, cho nên nếu dẫn cô ấy đi chơi đâu đó, thì hãy tìm một chỗ thật sạch sẽ. Cô ấy sẽ khó thở trong một căn phòng kín mít, nên dù trời nóng hay lạnh, cô ấy cũng phải mở cửa sổ, cậu hãy hiểu điều đó. Cô ấy rất thích mùi hoa sữa thoang thoảng vào mùa thu, và cậu không nên nói cậu không ưa cái mùi đó khi cô ấy rủ cậu cùng đi dạo trên phố hoa sữa. Nếu có mời cô ấy đi ăn, nhớ là cô ấy không ăn được tất cả các loại rau thơm, không ăn được những món có mùi hăng và cô ấy cảm thấy khó ăn như cà rốt, bí đao, mướp đắng, susu... Cô ấy còn bị dị ứng với hải sản nữa. Ngay từ nhỏ, cô ấy đã sợ chó mèo, cho nên trước mặt cô ấy tuyệt đối đừng nói con chó này con mèo kia đáng yêu hay dự tính là sau này sẽ nuôi con gì đó trông nhà. Cô ấy sẵn sàng bỏ cậu ngay đấy. Ngay từ nhỏ sức khỏe cô ấy đã không tốt, thường xuyên bị ốm vặt, một năm cô ấy phải bị cúm ít nhất bốn lần giao mùa, nên hãy nhắc nhở cô ấy chú ý giữ gìn sức khỏe. Khi cô ấy bị ốm, rất thích ăn cháo mẹ nấu, chỉ là cháo hoa bỏ mấy lát gừng thôi, nếu có thể hãy nấu cho cô ấy, và nhắc cô ấy uống thuốc đúng giờ, nếu không cô ấy sẽ rất tủi thân. Cô ấy có nhiều thói quen không tốt lắm, nhưng đừng bắt cô ấy từ bỏ, vì chúng đã gắn bó với cô ấy từ nhỏ rồi, cô ấy không muốn rời xa một cái gì gọi là cố hữu. Cũng đừng bắt ép cô ấy làm điều gì mà cô ấy nói không, đừng để cô ấy tức giận. Cô ấy được giáo dục rất tốt, rất ghét những người thiếu ý thức và trách nhiệm xã hội, cho nên đừng để cô ấy tiếp xúc với những người như thế, và cả những người nói chuyện thích văng tục, cô ấy không nói chuyện được với họ đâu. Cô ấy rất yêu gia đình, và luôn tự hào về gia đình hạnh phúc của cô ấy, nên cậu đừng bao giờ nói câu gì đụng chạm đến niềm tự hào đó, và cũng đừng mong sẽ được xếp hạng nhất trong đời cô ấy, bởi vì gia đình mới là số một. Cô ấy sống đôc lập, không muốn mắc nợ ai cả, và đã từng từ chối khi tôi đề nghị nuôi cô ấy học đại học. Cô ấy nhận thức được giá trị của bản thân, và có một niềm kiêu hãnh nhất định, tôi nghĩ là cô ấy có quyền đó, vì vậy cậu đừng bao giờ hạ thấp giá trị của cô ấy.
Dung là một cô gái rất tốt, cả tôi và cậu đều biết điều đó. Nhưng bởi vì tôi không đủ khả năng để đảm bảo cho tương lai cô ấy, cho nên tôi đã đánh mất cô ấy. Tôi cầu chúc cho hai người sẽ được bên nhau dài lâu, tôi tin cậu đủ sức cho cô ấy hạnh phúc. Cuối cùng, Quang ạ, tôi hi vọng là cô ấy sẽ không bao giờ biết về lá thư này.
Cậu may mắn là người được cô ấy chọn, hứa với tôi là sẽ trân trọng cô ấy, được không?
Từ một người rất yêu người cậu đang yêu,
Phong
Vũ Tùng Dương
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet