Nội dung

Bao lâu? Đã bao lâu kể từ khi em trở thành nỗi nhớ? Ngày em đi, Huế mưa. Và bây giờ khi anh lật lại kí ức, ngoài trời mưa vẫn rơi em à? Từng hạt mưa nhỏ nhọt trong tim anh lúc này! Mưa khiến nỗi nhớ trong anh về em chưa bao giờ nguôi… Anh tự cho mình hy vọng ở một nơi nào đó em vẫn nhớ đến anh nên anh chọn cách tự cất giữ nỗi nhớ về em chứ không bao giờ đưa nó vào dĩ vãng. Dẫu biết rằng trên con đường đi đến tình yêu, trái tim anh và em đã vô tình lạc nhịp nhưng không phải thế mà anh cho đi tất cả.

Em là nỗi nhớ…

Lần đầu tiên biết yêu anh đã gặp em, cô gái ngồi đối diện trong lần đầu nhận lớp. Người ta bảo tình yêu thời học trò không bền vì đường đời phía trước chắc gì đã chung đường. Khi đấy liệu trái tim có còn cùng chung nhịp đập? Nhưng anh vẫn chọn em, cô gái luôn nở nụ cười khi khoác lên mình tà áo dài trắng tinh khôi. Tim anh đã thổn thức kể từ đấy.

Người ta bảo anh mù quáng? Anh chấp nhận mù quáng để được yêu em. Và rồi chúng ta đã yêu nhau. Những lá thư tay nhỏ để dưới hộc bàn là sợi dây kết dính tình yêu của chúng ta. Bây giờ, nhìn lại những lá thư hồi ấy tự nhiên anh bật cười, cười vì những dòng chữ nắn ngoệch ngoạc vì viết vội kẻo sợ bị phát hiện. Nhưng tự nhiên tim anh lại quặn thắt ngay sau đó. Anh vẫn giữ chúng vì đó là kỉ niệm, là nhân chứng đẹp cho tình yêu đầu đời của anh.

Anh chấp nhận mù quáng để được yêu em

Anh nhớ, hồi em bảo rằng chia tay anh đã khóc. Anh không hiểu vì sao nhưng rồi một lần nữa anh chấp nhận vì anh và em đã không còn chung nhịp đập và nếu cứ níu kéo để đi tiếp thì phía trước cũng sẽ là một ngã rẽ… Một khoảng thời gian khá dài anh khủng hoảng, anh không thể chấp nhận rằng mình mất em… Không thể.

Vào Đại học, anh chọn sống xa nhà để tìm cho mình một không gian riêng, một không gian sống và học tập và cũng là để tập cách quên em. Rất dễ dàng để biết được thông tin về em nhưng anh chọn cách im lặng để đưa mọi thứ thành dĩ vãng, để đưa em thành nỗi nhớ…

Thế rồi, giữa dòng người ngược xuôi, vô tình anh lại gặp em. Huế quá nhỏ để có thể giữ em cho riêng mình. Anh đã lướt xe ngang qua em. Em đang bên ai kia, không phải là anh. Bốn năm. Bốn năm rồi đấy. Em trưởng thành hơn nhưng vẫn nụ cười đó, nụ cười thánh thiện làm anh không tài nào quên được. Muốn dừng lại chào em như một người bạn cũ nhưng anh không thể vì anh biết rằng dù thế nào chúng ta cũng chỉ là “người lạ từng quen”. Ngoảnh đầu lại nhìn em là cách anh chọn.

Dừng xe tại bờ Hồ, địa điểm cũ, anh lặng mình nhìn cảnh vật và không quên nghĩ về em. Cảnh cũ nhưng cảm xúc trong anh bây giờ là một mớ hỗn độn. Những kí ức xưa cũ hiện về rất rõ, những kí ức đẹp của anh và em. Những lúc như vậy, tim anh đau rất nhiều. Em biết không? Anh đã chọn cách quên em trong một khoảng thời gian dài và anh gần như sắp làm được. Thế rồi, em lại xuất hiện… Quyết định đưa em vào nỗi nhớ đó cách duy nhất để em chỉ có thể là của riêng anh, chỉ riêng anh mà thôi…

Thời gian có thể làm mòn đá nhưng không thể làm phai nhoà nỗi nhớ trong anh!

Tim Lạnh

Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet

Cùng chuyên mục

Đi xe SH mới là đẳng cấp

"Trên thế giới chẳng còn nước nào quan tâm đến xe hai bánh, nó chỉ được coi là phương tiện 'thể thao nguy hiểm'. Ở ta vẫn quan trọng hóa vấn đề, rằng nó thể hiện đẳng cấp của người đi, thật...

Xem thêm  

10 status ấn tượng trong tuần trên Facebook

'Già rồi hãy sống và làm những điều mình yêu thích, đơn giản vì mình không còn nhiều thời gian', Kỳ Duyên viết. Status số 1 "Người đàn ông mang đến hoa hồng chỉ để vui chứ không nên quá coi trọng....

Xem thêm