Anh như vết xăm trong tim, xăm lên thì đẹp nhưng khi muốn xóa đi thì không thể, cứ càng cố xóa, càng đau mà vết xăm xóa đi rồi chỉ để lại những vết sẹo nhăn nheo hằng sâu... Em đã từng để mọi người phải ganh tỵ với mình, vậy sao giờ đây chỉ em nhìn họ rồi lặng lẽ nuốt nước mắt vào trong vì họ đang hạnh phúc giống em đã từng quá.
Gửi anh- người từng yêu em hơn chính bản thân.
Gió đông vô tình lướt qua vai gầy, lối đi vắng tanh bóng người, bàn tay lạnh ngắt không ai nâng niu, không ai sưởi ấm.. Gió lạnh mang đến cô đơn thật nhiều, cũng mang lại một chút hy vọng nhưng rồi cũng bị gió cuốn đi từ bao giờ. Những cơn mưa bay bất chợt, bước chân dưới những hạt mưa nhẹ rơi cho lòng bao cảm xúc thú vị, để rồi nụ cười bất chợt xuất hiện trên đôi môi mà chẳng cần đến ai đó đã rời xa em khi gió mùa bắt đầu về. Em thấy cô đơn, mặc cho em vẫn còn gia đình, còn bạn bè, còn nhiều người thân bên cạnh... cớ vì sao, vì trống trải hình bóng anh.
Chờ một người quá lâu, con người ta có thể thấy chán nản mệt mỏi nhưng cố gắng chạy theo một người đang mãi rảo bước là lại là điều chơi vơi nhất.
Anh như vết xăm trong tim, xăm lên thì đẹp nhưng khi muốn xóa đi thì không thể, cứ càng cố xóa, càng đau mà vết xăm xóa đi rồi chỉ để lại những vết sẹo nhăn nheo hằng sâu. Em yêu anh, yêu thật nhiều, em cố vun đắp cho tình yêu này từ đêm Giáng sinh ấy. Đến với nhau khi đông vừa chớm, cảm xúc thẹn ngùng khi bắt gặp ánh mắt đối phương vẫn còn đây. Em đã mong mỏi tình yêu đầu này bao nhiêu lâu, ám ảnh vào từng giấc mơ và ngày nào cũng sống trong đợi chờ, nhung nhớ.
Em cảm thấy mình đang yêu ngay cả khi chưa gặp gỡ, biết tương tư, giận hờn, đau nhói ngay cả khi chưa hề gặp anh. Có lẽ vì khắc khoải, hy vọng như vậy nên em chẳng biết phải làm gì khi tình yêu của hai ta đi đến bế tắc.
Mọi kỉ niệm cứ như vừa mới bắt đầu.
Em đã từng để mọi người phải ganh tỵ với mình, vậy sao giờ đây chỉ em nhìn họ rồi lặng lẽ nuốt nước mắt vào trong vì họ đang hạnh phúc giống em đã từng quá. Kỉ niệm em mang trong tim bao năm tháng qua, đã từng là của nhau, đã từng xuất hiện trong từng ngóc ngách ngăn tim. Mà thoáng qua, tất cả biến mất chỉ trong một cái quay lưng, quay đầu lại chẳng còn gì.
Hai ta đều chưa trưởng thành, đều trẻ con và cố chấp với những điều mình cho là đúng. Đôi khi em thấy tình yêu của cả hai đứa đều chưa đủ lớn để có thể gạt hết cái tôi và sĩ diện để đồng lòng nhìn về một hướng cùng nhau. Những mâu thuẫn là thứ mà bao nhiêu cái ôm chặt, bao nhiêu nụ hôn ngọt ngào đi chăng nữa cũng không thể xoa dịu. Và em với anh lại bắt đầu dằn vặt nhau về chúng mỗi lần cãi vã. Nước mắt rơi là khi em thấy tự mình muốn buông thõng đôi tay ra, nhưng rồi anh không để em phải rời xa, chỉ đơn giản là một cái ôm.
Gió đông năm ấy tạm bỏ rơi em, không phải mãi mãi mà chỉ là tạm thời nhường cho nắng mai sưởi ấm trái tim đang dần đóng băng, để rồi một ngày nào đó khi con tim em biết cười, gió đông sẽ quay lại. Giá như ai đó cũng giống như gió đông, rời xa rồi lại về lại sưởi ấm đôi bàn tay này Khác xa với người nào đó, lạnh lùng, vô tâm và cả vô tình, bước đi xa, cứ thế đi xa mãi mà chẳng một lần quay nhẹ đầu nhìn lại, nhìn một trái tim lạnh dần theo mùa đông cuối năm này.
Giá lạnh, lạnh đến đau lòng, chỉ cần một vết xước nhỏ cũng đủ làm tim khóc thét. Yêu thật nhiều, hứa thật nhiều, hẹn thề cũng thật nhiều...để rồi cuối cùng người cũng rời bỏ cô gái nhỏ với mùa Giáng Sinh cô đơn trong đêm lạnh.
Cảm ơn anh- Giáng sinh đầu tiên và cũng là cuối cùng trong lòng em...
Ryley Anh -
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet