Lúc em cười nhưng miệng lại không hé. Đó là lúc em thất vọng. Lúc em nhìn hoài về một phía và khóc. Thì đó là lúc em cảm thấy mình cô đơn nhưng chẳng dám đặt nặng cái cảm xúc vô ích đó. Quá khứ anh không mấy vui vẻ. Chuyện tình cảm của anh trước khi gặp em cũng khiến cho anh tổn thương không ít.
Em nhìn lại chặng đường em và anh đã đi qua. Và em nhìn luôn cả những gì anh đã trải qua. Em và anh chỉ giống nhau ở chỗ cả 2 đã từng bị tổn thương vì một người mà ta đã từng yêu nhất.
Qua trang cá nhân của anh, em chỉ việc bấm Show More và nhìn lại khoảng thời gian của những dòng status anh đã đăng. Khoảng thời gian đó em cũng chẳng khá hơn tí nào. Nhìn và em cảm nhận...
Từ khi em biết anh và chấp nhận làm người yêu của anh đến giờ. Chưa bao giờ em can thiệp quá sâu vào cuộc sống anh. Chưa bao giờ em hỏi hang anh đang đi đâu, với ai và mấy giờ về? Em chỉ ngồi im lặng và tự nói với bản thân "Anh đi đâu cũng được. Miễn là có về..."
Nhưng rồi lại đôi khi em không chịu được những lúc không có anh bên cạnh, em lại buồn, em lại trách và giận. Và rồi vẫn phải nghĩ, em không có quyền can thiệp vào quá sâu trong cuộc sống anh. Chỉ vì 2 chữ "Tôn Trọng.."
Nghĩ... Nghĩ... Và nghĩ...
Nhấn nút Home. Và em lại trở về với cuộc sống thực tại của bản thân..
Ừ... Em cô đơn, nhưng chỉ do em không nói...
Hy Gia -
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet