Con gái tự do thường làm bạn với cô đơn. Và em cũng đã quen dần với cô đơn từ sau khi chia tay anh. Với em, tự do làm những việc mình thích, đến những nơi mình muốn, yêu thương quan tâm bản thân và không còn lo lắng xem đã làm ai tổn thương hay chưa, như thế là hạnh phúc.
Em chợt nhận ra rằng cô đơn giấu hộ em những lần cảm thấy hụt hẫng chênh chao. Cô đơn giấu hộ em những lần hờn giận vô cớ, hờn giận chính bản thân mình tại sao cứ cố chấp ôm giữ quá khứ, tại sao không cố gắng tìm cho mình một hạnh phúc tròn vẹn hơn. Trước bão giông ngoài kia, có còn ai sẵn sàng nắm tay em qua ngày giông gió, có còn ai quan tâm cho em như anh đã từng?
Em bắt đầu sợ cái cảm giác chơi vơi. Em ghét phải tự viết những dòng “mình ổn” lên trang giấy, em ghét phải tự an ủi bản thân rằng ngày mai trời lại sáng, ngày mai em lại vui hơn ngày hôm nay.
Anh biết không, con gái cô đơn thường tỏ ra mạnh mẽ, mà càng mạnh mẽ thì càng dễ tổn thương. Những tối muộn trở về nhà, con đường dài như một đoạn phim tua chậm, có anh, có em, có tình cảm của cả hai gửi gắm vào từng góc nhỏ. Tán cây xưa anh hay đợi em, quán quen xưa chúng ta thường hò hẹn. Bây giờ chúng chỉ như một lưỡi dao mảnh, cứa dần từng nhát sắc lẹm vào ký ức trong em. Em đã quên mất cách mình chấp nhận nỗi đau như thế nào.
Mùa đông, cái mùa mà đi đâu cũng thấy người ta yêu nhau. Chẳng khó để bắt gặp đôi tay nắm chặt đôi tay, vòng ôm ấm áp như một sự khẳng định tình yêu. Mùa đông, cái mùa mà chỉ mình em thấy bâng khuâng, thấy hụt hẫng, thấy chênh vênh. Mùa đông, em đi tìm bình yên giữa lòng thành phố lạ…
Anh này, giá mà có một người đưa tay ra và nói “đi theo anh” mỗi lần em lạc hướng giữa những cung đường không quen lối, giá mà có một người đưa tay ra và nói “đừng lo, có anh ở đây rồi” mỗi lần một mình khóc với những cảm xúc không tên… Giá mà, có ai đó nắm tay em thật chặt khi qua đường…
Dù đã cố gắng chấp nhận thực tại là một cô gái tự do, là một cô gái không bị ràng buộc bởi bất kỳ mối quan hệ nào mà sao khó khăn đến vậy. Em không còn anh bên cạnh, không có ai bên cạnh, chỉ có duy nhất chính em đồng hành với cô đơn, đồng hành với nỗi đau nguôi dần theo năm tháng.
Em chỉ cần một bàn tay luôn sẵn sàng đưa ra cho em nắm, em chỉ cần một vài câu an ủi động viên, vậy mà kiếm tìm thì chỉ thấy tổn thương chất chồng, chỉ thấy nhớ anh mà lại không cho phép bản thân được nhớ…
Ai hả anh, ai sẽ lại sẵn sàng nắm tay em qua những ngày giông gió?
Cát Cánh
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet