Thôi thì nghĩ đơn giản một chút, và thứ tha cho những kẻ đi qua cuộc đời mình, dù họ có khứa cho mình một nhát rõ đau, nhưng thôi, đợi nó tự lành và lại bước tiếp. Những người làm ta tổn thương, làm ta phật lòng, cũng đừng nên cố kiếm lí do để bào chữa và giữ họ lại, chỉ tội cho những vết nứt càng nứt thêm sâu, họ đối xử với ta như thế, đơn giản vì ta chưa có vị trí xứng đáng trong cuộc đời của họ. Bỏ qua mà đi thôi.
Tôi 24!
Cái tuổi không còn quá trẻ để chạy theo những thứ viển vông, xa vời. Tuổi không quá già cho những ước mơ và hoài bão. Tôi khá xinh đẹp, khéo léo và tự lập. Tôi tự kiếm tiền để nuôi sống bản thân, mua những thứ mình thích, ăn những thứ mình thèm, và chạy theo đam mê của chính mình.
24 Tuổi, trước đó tôi đã từng khóc vì đàn ông, đã từng yếu mềm và cô đơn đến tồi tệ. Phải, tôi đã từng như thế, đã từng bỏ qua mọi lời khuyên ngăn, đã từng bất chấp mọi ánh nhìn, những lời xỉa xói. Để yêu, để gìn giữ cái thứ mình tự cho là hạnh phúc . Phải chăng lúc đó tôi quá ngây thơ, khi từng nghĩ rằng sẽ không thể sống nếu không có tình yêu, không có người nắm tay đi cùng.
Đôi khi thả lỏng trái tim, thả lỏng tâm hồn mà nghĩ lại, rốt cuộc sau những ngày tháng đó tôi đã được gì, ngoài những vết thương cứ dày lên và chồng chất lên nhau, yêu thương, nhung nhớ kẻ không tôn trọng mình, không quan tâm mình, ngày ngày chăm sóc cho chồng tương lai của người khác. Phải rồi, chắc đó gọi là yêu, một thứ tình yêu đầy mụ mị, cố chạy theo cái bóng ngày càng đi xa.
24 tuổi rồi, ngày tôi đi làm, tan tầm vào phòng tập, lắc lư theo từng điệu nhạc, bỏ qua bức bối công việc, bỏ qua mọi bộn bề cuộc sống, tự thưởng cho bản thân mình tự do và xinh đẹp. Cuối tuần cho tôi, là một cuốn sách, hay một bản nhạc không lời ở quán café quen. Hoặc là hẹn hò cùng ai đó, tôi còn độc thân, tự do kết bạn, tự do làm quen và tìm hiểu. Tôi có nhiều bạn trai, không phải là người yêu, nhưng họ đối xử với tôi còn tốt hơn vạn ngàn lần như thế, bên tôi lúc cô đơn cũng như vui vẻ, chiều được cái tính dở hơi, và quan trọng, bên nhau không vì một lí do gì.
Đến bây giờ, nghẫm ra một điều rằng, 24 cũng chưa có gì đáng sợ, chưa có người yêu cũng chẳng nghĩa lí gì, bố mẹ, họ hàng hỏi han chuyện chồng con cứ ậm ừ cho qua chuyện, quan trọng là biết trái tim mình ở đâu và làm cho đúng, sống tự do và thanh thản. Thôi thì nghĩ đơn giản một chút, và thứ tha cho những kẻ đi qua cuộc đời mình, dù họ có khứa cho mình một nhát rõ đau, nhưng thôi, đợi nó tự lành và lại bước tiếp. Những người làm ta tổn thương, làm ta phật lòng, cũng đừng nên cố kiếm lí do để bào chữa và giữ họ lại, chỉ tội cho những vết nứt càng nứt thêm sâu, họ đối xử với ta như thế, đơn giản vì ta chưa có vị trí xứng đáng trong cuộc đời của họ. Bỏ qua mà đi thôi. Go on!!
Honghue Chu -
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet