Em bảo, những tháng ngày sắp đến chẳng có em kề bên anh phải tự chăm sóc mình. Anh đã quen với cuộc sống có em, giờ đây trống vắng một lần nữa quay về bên anh. Anh biết là anh chưa bao giờ mất em và em cũng thế. Tình yêu đôi ta là có thật, anh chưa từng yêu ai như yêu em và khi tâm trí anh chỉ còn nghĩ về em anh hiểu, anh ích kỉ mất rồi.
Chúng ta gặp khi những cơn mưa đầu mùa bắt đầu đến. Chạy xe dưới mưa đêm, anh cảm thấy hạnh phúc đang mỉm cười với mình. Tháng ngày qua, là chuỗi ngày của tiếng cười và hạnh phúc. Anh cứ ngỡ chuyện tình đôi ta sẽ chẳng có hồi kết thế nhưng...
Anh và em cả hai ta đều hiểu cuộc sống này không cho ta quá nhiều lựa chọn. Như ngàn mũi dao đâm vào tim mình, anh nhận ra rồi chúng ta cũng sẽ phải dừng bản tình ca ngọt ngào, du dương này lại. Em đến bên anh bằng trái tim trinh nguyên đầy mạnh mẽ và rồi khi cất bước ra đi, anh đã để lại cho nó một vết thương khó có thể lành.
Em bảo, những tháng ngày sắp đến chẳng có em kề bên anh phải tự chăm sóc mình. Anh đã quen với cuộc sống có em, giờ đây trống vắng một lần nữa quay về bên anh. Anh biết là anh chưa bao giờ mất em và em cũng thế. Tình yêu đôi ta là có thật, anh chưa từng yêu ai như yêu em và khi tâm trí anh chỉ còn nghĩ về em anh hiểu anh ích kỉ mất rồi.
Nước mắt có thể rơi, nỗi đau có thể giằng xé nhưng rồi em cũng sẽ tìm được cho mình một hạnh phúc, một danh phận đúng nghĩa. Hơn ba năm qua, em đã lặng lẽ đi bên anh. Em đã cứu rỗi linh hồn anh, cho anh tất cả và anh cảm nhận được rằng em là người phụ nữ sinh ra không phải dành cho anh. Anh sẽ rất ganh tị với người nào đó có được em, em biết không? Anh hiểu quyết định sẽ rất khó khăn nhưng ta không thể cứ cố tình lãng quên thực tại.
Anh sẽ rất nhớ mỗi sớm mai thức giấc, khi mở mắt ra là có em bên cạnh cùng với nụ hôn ngọt ngào. Nhớ những ngày hai đứa rong ruổi trên từng con phố, quán cóc ven đường. Tình yêu chúng mình có quá nhiều kỉ niệm đẹp phải không em? Anh biết, em sẵn sàng cùng anh đi trên con đường đời này nhưng anh thì lại không thể. Anh không thể cứ để em là chiếc bóng trong cuộc đời mình.
Thật đáng buồn khi anh không thể bù đắp những tháng ngày tự ti mà em đã phải gánh chịu. Anh hiểu em thiệt thòi hơn bất kì ai và giờ đây em lại thiệt thòi trong cả tình yêu chúng mình nữa. Cái cảm giác em ôm anh vào lòng mà tiếng khóc chẳng thành lời làm sao anh có thể quên. Cái cảm giác hôn em, nụ hôn tiễn biệt làm anh đau nhói. Em ơi! Anh rất đau, anh đau vì anh không thể thay đổi số phận của chúng ta. Ta được sinh ra nhưng ta chẳng thể chọn riêng cho mình cuộc sống đúng nghĩa.
Viễn cảnh mà ta hằng mơ ước quá xa vời khi chúng ta chỉ là những con người nhỏ bé. Em bảo sẽ cùng anh đi đến bất kỳ đâu, tận chân trời, góc bể. Anh khát khao đến tột độ điều ấy. Anh đã tùng mơ về mái ấm đầy ắp tiếng trẻ thơ, nơi có em sớm tối bên anh mỗi ngày. Nhưng dường như nó quá xa xỉ với chúng ta phải không em?
Anh chẳng biết lối thoát nào khác hơn cho hai ta. Để em khóc là điều anh đau đớn. Anh yêu em nhiều lắm! Đơn giản là anh chưa bao giờ quan trọng đối với bất kì ai kể từ khi gặp em. Nhiều lần anh đã muốn tự kết thúc cuộc sống này nhưng có em bên anh như một lí do khiến anh mạnh mẽ hơn. Giờ đây anh khóc, anh chỉ biết khóc. Ngày trước, lúc chưa gặp em, những khi anh buồn anh lại tìm quên trong men say giờ đến nó cũng khước từ anh mất rồi.
Khi bên nhau, em cứ trách anh vô tâm, anh không vô tâm đâu, anh luôn nghĩ về em và nhớ em mỗi ngày. Phải, anh quen cái cách em chăm sóc anh, cái cách em la anh mỗi khi anh không chịu ngủ sớm, mỗi khi anh ham chơi bỏ bữa. Chính em không ai khác cho anh cái cảm giác được yêu thương, được che chở. Đáng lẽ anh phải chở che cho em thì ngược lại. Anh không biết mình sẽ thế nào ở tương lai phía trước. Anh chẳng dám trách ai, chỉ trách anh đã để tình yêu đôi ta cứ lớn dần lên, sâu nặng thêm và đớn đau hơn ai hết lúc này chính là em.
Anh xin lỗi! Thời gian thì vĩnh hằng còn chúng lại hữu hạn đến khó chấp nhận. Anh không biết làm gì ở tương lai để bù đắp lỗi lầm của anh hôm nay. Anh chỉ biết hứa với lòng mình là sẽ cố gắng, cố gắng vì em, vì người phụ nữ đã dám chấp nhận để anh đi mà không một lời oán trách. Đành rằng em trách anh có lẽ anh sẽ bớt đi phần nào cái áy náy trong lòng.
Thế nhưng dù ở hay rời xa em, em cũng đều ủng hộ anh. Thế nên anh mới hiểu anh thật may mắn vì đã được gặp em trên con đường đời của mình. Anh sợ, sợ ánh mắt yêu thương em vẫn dành cho anh, sợ cái quan tâm đến anh vẫn hiện hữu trong em. Anh sợ như thế thì em sẽ bỏ lỡ tuổi xuân của mình cho một kẻ không xứng đáng như anh.
Anh đã không đủ dũng cảm để chọn em làm tri kỉ. Có nói gì đi chăng nữa thì anh vẫn là một kẻ tồi. Đáng lẽ ra anh đã nên mạnh mẽ đối diện với sự thật này sớm hơn để cho em không mang vết thương lòng khó phai. Có thể khi gặp em, con tim anh đã quá yếu mềm, nhưng rồi khi hạnh phúc tưởng như ngập tràn anh nhận ra bên anh em sẽ khổ. Anh không phải không hiểu việc mình làm đã gây nên tội lỗi. Anh có lỗi với em, với ba mẹ. Cả đời này anh nợ em món nợ ân tình, nếu có kiếp sau, anh mong chúng ta không rơi vào nghịch cảnh này và cùng nhau dệt những yêu thương em nhé!
Anh hay trêu em, anh ghét bún nhưng xa em rồi nó lại như là một kỉ niệm, một hình ảnh nhắc anh nhớ đến em. Những gì thuộc về em anh đều yêu và trân trọng nó. Con người anh đã thay đổi rất nhiều là nhờ em, em biết không? Anh cảm ơn em đã cho anh những kỹ năng cần thiết để anh tiếp tục cho tương lai của chính mình. Anh đã từng là một đứa tự ti, không tin vào bản thân. Em đã giúp anh vượt qua mặc cảm ấy. Anh học từ em nhiều điều mà có lẽ chẳng có người thầy nào có thể chỉ bảo. Chúng ta hữu duyên vô phận, vậy nên em hãy cố gắng tạo dựng hạnh phúc cho riêng mình em nhé!
Hai mươi mấy năm qua, như có lúc anh đã từng bảo với em, chỉ có thể là mẹ em, người mẹ không quản ngại nắng mưa đắp xây mái ấm và tương lai của em. Có lẽ do anh và các em của anh phải bươn chải mưu sinh từ bé nên anh thấu hiểu nỗi lòng mẹ. Anh đã từng mong mình có một người mẹ như mẹ em. Nếu giữa chúng ta không có sự ngăn cách nghiệt ngã này, anh ước sao chúng ta có thể phụng dưỡng ba mẹ em và ba mẹ anh- những đấng tạo hóa vĩ đại nhất của mình.
Con đường phía trước không còn dài đâu em, đừng bỏ lỡ nó nếu em thật sự yêu anh. Em hạnh phúc nghĩa là anh hạnh phúc. Hãy hứa rằng em không từ bỏ bất cứ cơ hội nào đến với mình em nhé! Em là cô gái tốt, chẳng mưu toan, chẳng vụ lợi. Đó là nhân cách con người mà thời đại ngày nay khó có thể tìm. Rồi một ngày nào đó, trong dòng đời xuôi ngược vô tình ta gặp lại nhau. Những kỉ niệm ngọt ngào anh và em đã có như một câu chuyện dài để ta hàn huyên.
Không là kiếp chồng vợ thì là bạn tri kỉ. Không thể bước cùng nhau trên một con đường thì ta hãy cùng nhìn về một hướng, một tương lai rộng mở cho thế hệ nối tiếp chúng ta. Có thể bên nhau ta chẳng thể làm gì cho người ta yêu thương, cách xa cũng là phương thức tốt để cùng nhau cố gắng, cùng nhau cống hiến. Và một điều anh mong là em hãy ghi nhớ tận sâu đáy lòng, anh yêu em!
Cuối cùng là điều anh căn dặn xin em đừng quên. Con người là thực thể tồn tại phụ thuộc vào xã hội hiện hữu, đừng lựa chọn con đường mà nó luôn có thể là mối nguy hại bị đề phòng. Sau chúng ta là cả thế hệ nối tiếp, ta không vĩnh hằng nhưng dòng máu ta ngày hôm nay là vĩnh hằng đến khi sự sống loài người bị diệt vong. Không ai khác ngoài em quyết định tương lai hậu thế của mình, vậy nên em có lựa chọn sáng suốt đúng thực tiễn em nhé!
Kanoun Loveless -
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet