Có đôi lần lật lại những trang nhật kí em hàng ngày viết cho anh, xem lại những bức ảnh trong album chỉ mình em xem rồi lại nhẹ nhàng cất đi. Những ngày đầu yêu anh, là bạn gái của anh em đã viết cho anh rất nhiều thư - từng ngày một em ôm trọn kí ức nơi em.
Em nhớ những đêm em khóc đến mệt nhoài vì nhớ anh, nhớ nhất lần anh nói anh sẽ xa em, trả lại cho em những yên bình thường ngày để em thôi khắc khoải nhớ mong anh, thôi lo lắng, giận hờn và chờ đợi anh. Khoảnh khắc đó anh hoàn toàn buông tay em đến hẫng một tiếng rồi anh tắt điện thoại. Em vẫn không thể tin nổi chuyện gì vừa xảy ra. Trong đầu em quanh quẩn những câu hỏi em đã làm gì sai? Em không tốt chỗ nào?
Dành cho anh những ngày nắng nhớ thương, mòn mỏi đợi anh quay trở về. Chỉ là càng đợi càng không thể thấy bóng hình quen thuộc đó. Em đã chết dần trong cô đơn, trái tim như ưng thư chờ ngày được mổ nhưng chẳng ai cho tim phù hợp.
Nỗi đau chồng chất nỗi đau, em nhớ em của lúc chưa yêu anh, em nhớ em của lúc yêu anh. Vậy mà khi được hỏi chọn lại em sẽ chọn em của khi nào. Vẫn là anh - nguyên vẹn những tháng ngày niềm vui không gõ cửa, nỗi buồn chính là nhà.
Ngày anh bỏ em lại em đã trở nên thật bận rộn anh biết không? Bận tới nỗi chẳng có thời gian nói chuyện, đi chơi với bạn bè. Bận tới nỗi cơm cũng chẳng kịp ăn - Em bận nhớ anh, bận hỏi tại sao anh để em lại không một lý do. Em khi ấy thật khờ dại và ngây ngô. Đến giờ em cũng hiểu những lo lắng ấy là vì em yêu anh. Yêu bao lâu thì đủ cho một nỗi buồn?
Lazy Dương -
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet